Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Chính Thức Tỉnh - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-06-11 13:45:21
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khụ khụ, tôi đói rồi.”

Tô Hàm nghe rõ người phụ nữ phát ra một tiếng “Xì.” đầy kinh hãi, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Được, được, tôi đi lấy ngay đây.”

Dựa vào cửa sổ, Tô Hàm ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi m.á.u tanh.

Bà đồng nuốt ừng ực, mười mấy giây sau mới thở phào thoải mái: “Được rồi. Ngày mai mời Tô Nguyên đến đây, tôi sẽ nói chuyện với cô ta thêm lần nữa.”

“Cô Tô rất cố chấp, tôi thấy hơi khó. Bà đồng, cô Tô Nguyên có thật sự là nữ hoàng cứu thế không? Tại sao cô ta lại không có chút tự giác nào vậy?”

“Vì cô ta vẫn chưa thức tỉnh! Tôi sống lại lần nữa, chính là gánh vác trọng trách khiến cô ta thức tỉnh! Khụ khụ, không sao, cô ta không nghe lời tôi cũng không sao, lần này tôi sẽ khiến cô ta nghe lời, nhớ, khụ khụ, nhớ bảo cô ta đến đây.”

“Biết rồi bà đồng, bà yên tâm, ngày mai bà nhất định sẽ gặp được cô Tô Nguyên.”

Đèn dầu tắt ngúm, không lâu sau, trong tiếng thở dốc không đều của bà đồng, lại thêm một tiếng ngáy đều đều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dựa vào cửa sổ, Tô Hàm cảm thấy tay chân mình đều cứng đờ, cô từ từ thở ra, đưa ra quyết định.

Cô đã g.i.ế.c được bà đồng một lần thì cũng có thể g.i.ế.c lần thứ hai!

Một lần, hai lần, ba lần, cô không tin bà đồng có chín mạng như yêu quái!

Đêm càng về khuya.

Tiếng ngáy của người phụ nữ trong nhà càng lúc càng lớn nhưng Tô Hàm nghe ra được, bà đồng vẫn chưa ngủ. Nếu bây giờ cô cạy khóa vào, bà đồng sẽ gọi người phụ nữ kia dậy mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-294.html.]

Nghĩ ngợi một hồi, Tô Hàm quyết định rời đi trước, rồi tìm cơ hội khác.

Ngày mai bà đồng sẽ gặp Tô Nguyên, cô có thể xem thử bà ta định làm thế nào để khiến Tô Nguyên nghe lời.

Sáng hôm sau, cô đã ra khỏi nhà, lần này theo dõi em gái Tô Nguyên.

Từ xa, cô thấy Tô Nguyên ra khỏi nhà rồi gặp gỡ Hạ Vĩ Thông, họ cùng nhau lái xe rời khỏi khu an toàn, đến chiều tối mới quay về. Những người làng Dương Sơn chờ ở gần nhà Tô Nguyên cả ngày, lúc này mới gặp được Tô Nguyên.

“Em cầu xin chị, nếu chị không đi thì họ sẽ đánh em, còn không cho em ăn nữa hu hu hu.” Cô bé từng chăm sóc bà đồng khóc thảm thiết, bà đồng bị giết, nói ra thì không liên quan đến cô bé, dù sao thì ai mà ngờ được lại có người to gan như vậy chứ?

Sống ở một ngôi làng nhỏ, trước mắt chỉ có một mẫu ba sào đất, g.i.ế.c người đối với họ là chuyện quá xa vời, không ai nghĩ rằng sẽ có người ám sát bà đồng, cô bé chăm sóc bà đồng thực sự rất tận tâm nhưng cuối cùng bà đồng vẫn chết. Trưởng làng trách móc cô bé, cha mẹ cô bé cũng thấy cô bé mất mặt, sau đó bà đồng sống lại lần nữa, cô bé cũng bị cấm không được đến gần bà đồng nữa.

Thấy cô bé khóc thảm thiết, Tô Nguyên rất thương cảm, trong lòng mắng những người làng Dương Sơn kia bị bệnh não!

“Chị, em cầu xin chị hu hu hu.”

Bất đắc dĩ, Tô Nguyên đành đồng ý nhưng cô ấy cũng nói: “Chị sẽ đi lần cuối, lần này chị sẽ nói rõ ràng với họ, lần sau em có tìm chị khóc lóc nữa thì chị cũng không giúp được em đâu.”

Cô bé vừa khóc vừa nức nở gật đầu: “Vâng!”

Không ai phát hiện ra Tô Hàm đang đi theo sau họ, cẩn thận đến nơi tập trung của làng Dương Sơn.

Mặt trời lặn, bóng tối bắt đầu xâm chiếm, người đi đường vội vã, đều tranh thủ về nhà trước khi trời tối hẳn. Tô Hàm cải trang, đi theo một mạch, đến làng Dương Sơn thì trời đã tối đen như mực. Nhà máy điện vẫn đang xây dựng lại, hiện tại toàn bộ khu an toàn đều thiếu điện, đèn đường cũng không bật. Điều này giúp Tô Hàm hành động thuận lợi hơn nhiều, cô bám theo góc tường, di chuyển, trước tiên ẩn núp trên mái nhà nơi bà đồng ở.

Cô cứ nằm im như vậy, chọn một viên ngói hơi lỏng, cẩn thận lật lên.

Trên mái nhà có một số tiếng động vụn vặt, bà đồng và người phụ nữ trong nhà đều không để ý, ngôi nhà đổ nát này sắp sụp đến nơi rồi, trên trần nhà chuột chạy khắp nơi, lúc nào cũng có thể làm rơi xuống đủ thứ bụi bặm và mảnh ngói, hôm kia còn rơi xuống một mảnh ngói to bằng lòng bàn tay, may mà không đập trúng người.

Loading...