Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Chính Thức Tỉnh - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:43:57
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Hàm lịch sự cười, đợi mọi người đi hết, cô ra hiệu cho Tô Thiên Bảo đặt đồ xuống, nhìn Tô Nguyên: “Em ổn chứ?”

Nụ cười của Tô Nguyên có chút phức tạp: “Ổn, may mà có người tốt bụng báo cảnh sát, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

“Vậy thì tốt rồi, đây là may mắn của em, đã xuất viện rồi thì dưỡng sức cho khỏe, chị mang cho em ít mật ong, em lấy pha nước uống.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Hàm cũng không muốn ngồi lâu, cô không muốn chịu đựng ánh mắt như kim châm của Cát Thu Lệ.

“Chị về trước đây.” Nói chuyện phiếm vài câu, Tô Hàm đứng dậy định đi.

“... Vậy, vậy chị đi thong thả, Thiên Bảo, lần sau lại đến chơi.”

“Vâng vâng! Chị Tiểu Nguyên chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Đợi họ đi rồi, Cát Thu Lệ lập tức đóng cửa lại, mắng cô ấy: “Con nói gì với nó, nó là sao chổi, hại cả nhà mình, bây giờ còn hại cả con. Con đúng là đồ ngốc, bà đồng có thần thông lợi hại thế nào, bà ấy đều vì tốt cho con, ôi!

Lần này lại không thành rồi, không biết bà đồng có thể trở về được nữa không, con nghe mẹ, lần sau bà đồng sống lại, con phải nghe lời bà ấy! Con xem, bà ấy có thể sống lại, chứng tỏ bà ấy thực sự có bản lĩnh, con phải tin đi Tiểu Nguyên! Tên của con là do bà ấy đặt, bà ấy sao có thể hại con!”

“Mẹ đừng nói nữa, con đau đầu.”

“Sao lại đau đầu rồi? Bệnh viện không kiểm tra cho con à, rốt cuộc là sao—— Được được được, mẹ không nói nữa, con vào nhà ngủ một lát đi!”

Hỏi nhiều sai nhiều, Tô Hàm chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được câu trả lời gì từ miệng Tô Nguyên.

Câu trả lời của thế giới này, cô sẽ tự mình đi tìm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-300.html.]

Những ngày sau đó, nghe nói người làng Dương Sơn đều được đưa đến tòa nhà kiểm soát dịch bệnh để kiểm tra sức khỏe, còn được hỏi rất kỹ về đất đai, nguồn nước và thói quen ăn uống của làng Dương Sơn.

Giáo sư Thôi thậm chí còn đưa ra yêu cầu, hy vọng có thể lấy được một số mẫu vật nhưng bị sư trưởng Khâu từ chối: “Bà quên mất bên đó xuất hiện trăn khổng lồ rồi sao?

Không biết con trăn khổng lồ đó đã đi chưa, bây giờ vũ khí nóng dự trữ của chúng ta không đủ, duy trì an ninh cho khu an toàn đã rất khó khăn rồi. Nguy cơ bùng phát lần hai của thây ma trong khu an toàn vẫn chưa được giải quyết triệt để, bà không phải vẫn đang thử thuốc sao?

Làm nhiệm vụ thử thuốc trước đi, tòa nhà kiểm soát dịch bệnh vẫn đang cách ly khá nhiều cư dân đang trong tình trạng thây ma, trong nhà cư dân cũng có một số người cách ly tại nhà, chuyện này chưa giải quyết xong thì tôi vẫn chưa yên tâm.”

Thử thuốc?

“Những loại thuốc đó là thế nào, tôi còn hiểu rõ hơn ông.” Vấn đề vi-rút thây ma, đến nay vẫn chưa ai có thể giải quyết được, giáo sư Thôi đành phải tìm cách khác. Những loại thuốc đó, thực ra chỉ có thể nói là có tác dụng an ủi, bí mật của vi-rút thây ma chưa được giải mã thì không có loại thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh thây ma.

Bây giờ có một hướng nghiên cứu hấp dẫn hơn, giáo sư Thôi không thể kìm nén được khát vọng nghiên cứu của mình. Đã không được sư trưởng đồng ý cử người đi, vậy thì bà tự đi.

Bà có thể khiến thây ma bỏ qua bà không tấn công bà, còn ai thích hợp hơn bà để đến Dương Sơn lấy mẫu vật chứ? Nhưng bà biết sư trưởng chắc chắn sẽ không đồng ý, vì vậy bà quyết định tự mình lẻn ra ngoài.

Năm ngày sau, khu an toàn ban hành nhiệm vụ tập hợp.

Đây là một nhiệm vụ tìm người, tiền thưởng hậu hĩnh, nhìn địa điểm ghi trên tờ lệnh nhiệm vụ, ánh mắt Tô Hàm khẽ động.

Đó không phải là ở ngọn núi quê cô sao? Phản ứng đầu tiên của cô là: Giáo sư Thôi lại tự ý chạy đi rồi sao?

Tô Hàm không cho rằng nhiệm vụ này là trùng hợp.

Trước đây giáo sư Thôi đã từng một mình hoạt động trong thành phố thây ma, sau khi được quân đội tìm thấy cũng không muốn trở về khu an toàn, cô và gia đình đi theo đội của họ, loanh quanh trong thành phố mấy ngày, nếu không phải giáo sư Thôi bị bệnh thì có lẽ còn phải tiếp tục ở lại. Nhìn vào “Tiền án.” của giáo sư Thôi, rất có khả năng bà sẽ lại “Mất tích.”

Loading...