Tiểu Chân đã lên tiểu học, thành tích học tập rất tốt, cả văn hóa và thực nghiệm đều đạt điểm cao trong kỳ thi cuối kỳ. Cơ thể của chị dâu Từ vì chạy trốn mà bị thương năm xưa, cuối cùng cũng được điều dưỡng tốt trong cuộc sống an ổn, chị ấy đã ứng tuyển làm giáo viên tiểu học, một lần nữa nhặt lại nghề nghiệp trước ngày mạt thế.
“Thiên Bảo ngày mai là cưới rồi, hôm nay đừng có mà uống nhiều quá, cẩn thận ngày mai không dậy nổi đấy! Ngày mai còn nhiều cơ hội cho cậu uống nữa mà!”
Tô Thiên Bảo cười hì hì: “Ngày mai còn phải nhờ các anh chị giúp đỡ nhiều đấy!”
Cậu và bạn gái Liêu Thi Văn quyết định kết hôn, ngày cưới được ấn định vào mùng một Tết, Liêu Thi Văn nói không cần phải xem lịch nữa, cứ lấy ngày mùng một Tết đi, đó là ngày đầu tiên của một năm, không còn ngày nào đẹp hơn ngày này nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh Từ, Tần Việt và những người khác đã cùng Tô Thiên Bảo đi đón dâu về nhà mới.
Nhà mới là do Tô Thiên Bảo dùng điểm của mình mua được, từ năm ngoái, khu an toàn Thiên Dương đã bắt đầu mở cửa cho phép mua bán nhà, Tô Thiên Bảo mua một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách, còn đặc biệt nói với Tô Hàm, sau này nếu quân đội quản lý không nghiêm ngặt, đồng ý cho cô ra ngoài ở, thì hãy về nhà mà ở.
Tô Hàm cũng dẫn theo một đám vệ sĩ đến nhà mới, nếu để cô nói, thì hiện tại không có ai có thể làm hại cô được, những vệ sĩ này thật sự không cần thiết. Trần Tuấn Yến khuyên nhủ: “Đây là uy phong của cô, tướng quân còn tăng gấp đôi số vệ sĩ cho cô so với trước đây đấy ạ.”
“...” Tô Hàm im lặng.
Tuy nhiên, đội hộ vệ cũng biết ý tứ, hôm nay đặc biệt mặc thường phục, tản ra bên ngoài phòng tân hôn, không vây quanh Tô Hàm quá lộ liễu.
Liêu Thi Văn mặc chiếc váy đỏ, gương mặt tràn đầy niềm vui, đầu tiên họ kính trà cha mẹ, Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga đều cho lì xì, bây giờ không dùng tiền giấy nữa, họ để thẻ tích điểm vào trong đó.
Sau đó là đến lượt kính trà chị gái, theo tục lệ thì không cần quỳ, nhưng Tô Thiên Bảo lại cùng vợ quỳ xuống.
Khoảnh khắc ấy, Tô Hàm kinh ngạc suýt nữa thì đứng bật dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-439.html.]
Khách khứa cũng kinh ngạc ồ lên, sau đó là những tiếng cười thiện ý, ông Chu lên tiếng: “Thiên Bảo giỏi lắm!”
Hai vợ chồng dập đầu với Tô Hàm, Tô Hàm nhìn gáy của Tô Thiên Bảo, mắt bỗng nhiên cay cay.
Tô Thiên Bảo ngẩng đầu, nói với Tô Hàm: “Chị, chị như người mẹ thứ hai của em vậy, chị nghiêm khắc với em cũng là vì muốn tốt cho em, trước đây em không hiểu chuyện, còn lén lút vừa khóc vừa mắng chị hung dữ, bây giờ nghĩ lại thấy thật ấu trĩ, chị, hôm nay em kết hôn rồi, sau này em và Thi Văn sẽ luôn kính trọng và yêu thương chị.”
“Tốt, tốt, sau này hai đứa sống thật hạnh phúc nhé.” Tô Hàm tặng một đôi vòng vàng cho đôi vợ chồng mới cưới làm quà, Tô Thiên Bảo lập tức đeo cho vợ.
“Cảm ơn chị.” Liêu Thi Văn thoải mái nói lời cảm ơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đôi vợ chồng mới cưới tiếp tục đi mời rượu khách khứa, Tô Hàm nhìn theo bóng lưng bận rộn của họ, nhớ lại dáng vẻ của Tô Thiên Bảo vài năm trước, những lúc nũng nịu, những lúc khóc lóc, những lúc gian xảo lười biếng, những lúc đồng cảm và đau buồn... Tất cả những gương mặt non nớt ấy đều đã biến mất, thay vào đó là gương mặt trưởng thành, kiên định của hiện tại.
Tô Thiên Bảo đã trưởng thành rồi.
Tô Hàm không nhịn được mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
“Tâm trạng thế nào?” Tần Việt bước tới ngồi xuống, mỉm cười cụng ly với Tô Hàm.
“Tâm trạng rất tốt, tâm trạng tốt hiếm có sau ngày mạt thế.” Tô Hàm nhấp một ngụm rượu, mắt hơi nheo lại, cười nói: “Lần trước khi làm nhiệm vụ tôi gặp một cô gái trong đội của anh, cô ấy hỏi thăm anh đấy, anh thấy sao?”
“Cô nói Tiểu Phương à? Chúng tôi không hợp nhau đâu. Lần sau nếu cô ấy hỏi thăm, cô giúp tôi từ chối nhé.”
Tô Hàm gật đầu: “Biết rồi.”
Có lẽ là bị bầu không khí kết hôn của Tô Thiên Bảo hôm nay lây nhiễm, Tô Hàm ngày thường không phải người thích buôn chuyện, lúc này lại không nhịn được hỏi: “Vậy anh thích kiểu con gái như thế nào, nếu tôi gặp được sẽ để ý giúp anh.”