Nguyệt Nga, củ cải muối chua và củ cải khô mà bà muối đó cũng lấy một ít, ngoài ruộng còn nhiều lắm, chúng muối tiếp.”
“Bây giờ muối cũng còn nhiều, muối đồ ăn lẽ cũng nữa, đổi, chỉ đổi lương thực cũ và khoai lang khô thôi, khoai lang khô dễ .”
“Nghe bà. vẫn nên mang theo một ít, vì những thứ mặn như khó kiếm, chắc chắn thể đổi đồ , họ chắc chắn sẽ cần.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được , để sắp xếp, nhà chúng chỉ một ông thôi ?”
Tô Hàm : “Con cũng .”
Tô Thiên Bảo giơ tay: “Con cũng !”
“Thiên Bảo đừng , đường nguy hiểm, con ở nhà quạt mát , năm nay thời tiết thật kỳ lạ, lúc mà vẫn nóng như .”
Tô Thiên Bảo định , Tô Hàm liếc một cái liền lập tức thu .
“Em cũng mười bảy tuổi , đừng lúc nào cũng như trẻ con, ý là , thể thống gì. Em gì?”
Tô Thiên Bảo nhỏ giọng : “Em chơi.”
“Muốn chơi thì chơi, ăn trộm , to lên.”
Cậu liền lớn: “Em chơi! Ở nhà em như giam trong tù , chị thì lúc nào cũng ngoài, đến trấn cũng cho em cùng, em luôn nhốt ở nhà! Em ngoài chơi!”
“Cha , cho Thiên Bảo , để nó ngoài ngó cũng , đừng để quá ngây thơ lừa.” Tô Hàm với vợ chồng Tô Vệ Quốc.
Nhìn đứa con trai ngốc nghếch, Tô Vệ Quốc buồn rầu: “Được , thì cùng .”
Vương Nguyệt Nga lo lắng vô cùng: “Thiên Bảo , nó còn nhỏ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-77.html.]
Tô Thiên Bảo ưỡn ngực: “Tất nhiên là , bây giờ con tập thể dục mỗi ngày, sức khỏe , còn cơ bắp nữa, xem ...”
Tô Vệ Quốc vỗ vai vợ: “Để nó , và Tiểu Hàm sẽ trông chừng nó. Tiểu Hàm đúng, Thiên Bảo ngoài mở mang tầm mắt mới .”
Sau khi đưa quyết định, Vương Nguyệt Nga liền mở hầm ngầm để lấy lương thực, Tô Hàm ngăn họ : “Để Thiên Bảo .”
Để ngoài chơi, Tô Thiên Bảo thể vượt qua khó khăn, hai lời, bảo bê mấy bao thì bê mấy bao.
“Cũng cần bê nhiều, cứ qua đó xem tình hình , năm nay cái gì cũng thể thiếu nhưng thể thiếu lương thực, khi thu hoạch mùa thu chúng vẫn nên tiết kiệm một chút.” Tô Vệ Quốc quyết định, cuối cùng chỉ lấy một trăm cân, cộng thêm năm mươi cân khoai lang khô.
Nhân mở hầm ngầm , Tô Hàm tranh thủ :
“Cha , hôm con đến trấn, thấy trong trấn khá nhiều sống sót, họ chiếm đóng các siêu thị, cửa hàng, nhà thiếu thức ăn nhưng con tích trữ thêm một thuốc thường dùng, nếu đau đầu, sốt cao, chấn thương thì cũng thuốc để dùng. Nhà thuốc Thụy Hồng, cha còn nhớ ?
Trước đây cha đau lưng, cần mua một loại thuốc mỡ, chỗ khác chỉ nhà thuốc Thụy Hồng mới , ông chủ Trần đang trú ẩn trong hiệu thuốc, con mang thuốc về nhà là đổi với họ.
Họ thiếu thức ăn, nhà nhiều khoai lang khô, là con mang thêm một ít đổi thuốc về, thuốc là thứ tất yếu, chê nhiều.”
“Có lý!”
Vương Nguyệt Nga lập tức đồng ý:
“Mẹ của Hạ Vĩ Thông gãy chân, Hạ Vĩ Thông về làng Dương Sơn lấy thuốc, đường về lật xe, mặt rạch một vết lớn như , đến bây giờ vẫn còn thấy sẹo.
Mẹ của đến bây giờ vẫn bò dậy , thảm quá. Tiểu Hàm, con thực sự chia tay với ?”
Tô Hàm đang bẻ bắp ngô cũng ngẩng đầu lên: “Vâng.”
“Làm đúng lắm, đáng chia tay từ lâu , đây con, lúc đó con ngốc quá, ở bên ngoài, cũng quản , gì con cũng . Vì lười , bây giờ con tự hiểu là !
Chỉ cần nhà trai đồng ý, mà là hiếu thuận thì chuyện của con sẽ thành! Đến lúc đó nghiệp đại học, lãnh đạo, viên chức công nhân viên chức gì đó thì hai đứa càng xứng đôi.