Dẫu thế,  cũng chẳng ghét bỏ trẻ con. Kiều di nương   yêu quý A Manh, nên thường đưa con bé sang chỗ . Nàng  vốn khéo léo, giỏi  sắc mặt , dĩ nhiên  cả  lẫn Hầu gia đều yêu quý A Manh.
“Nếu phu nhân thương A Manh như ,  là để con bé ở  đây luôn ạ?”
Ta nghiêng đầu, khẽ hỏi A Manh:
“Con   ở  đây ?”
A Manh  ,    Kiều di nương, lắc đầu nguầy nguậy:
“Không  ạ! Không  ạ!”
Kiều di nương thoáng hoảng hốt, vội vàng cúi :
“Trẻ con  hiểu chuyện, mong phu nhân đừng trách.”
Ta mỉm :
“Trẻ con  năng  kiêng kỵ,  sợ gì chứ?”
“Thiếp  sợ phu nhân tức giận.”
“Yên tâm . Ta  dễ nổi giận . A Manh   gì  mặt  cũng , nhưng  mặt Hầu gia thì  cẩn thận lời .”
A Manh còn bé, cứ nằng nặc đòi  bế. Ta ôm con bé  lòng, thấy sắc mặt Kiều di nương mới giãn , liền :
“Cảm ơn phu nhân chỉ điểm,   xin ghi nhớ.”
Từ  hôm , Doãn thị và Hầu gia   hòa, tứ thiếu gia Tiểu Tứ cũng vì thế mà tươi tỉnh hơn. Mùa thu năm , tiết trời mát mẻ,  thường thấy thằng bé lén  ngoài chơi cùng Tiểu Nhị, Tiểu Tam.
Ta  cảnh , khẽ lẩm bẩm: “Doãn thị chỉ  một đứa con trai,    sai   theo trông nom?”
Bình Nhi đáp:
“Giờ Doãn di nương chỉ  quanh quẩn bên Hầu gia thôi, nào còn để ý đến tứ thiếu gia nữa.”
“Còn Hầu gia thì ?”
“Phu nhân  thế, Hầu gia nào  rảnh rỗi mà trông con ạ?”
Ta khẽ , nhưng lòng thì lạnh buốt. Nếu thật sự quan tâm, chẳng lẽ   thể  với Doãn thị lấy một câu ? Bình thường  vẫn là   lo cho con cái,  cứ hễ dính đến Doãn thị là  hồ đồ đến ?
   ngờ, vấn đề   ở Doãn thị — mà là ở cả Doãn gia.
Họ đến phủ thăm Doãn thị, nhân lúc  ai để ý,  toan dìm c.h.ế.t Tiểu Tứ. May , A Lăng Trạch  ngang qua, lập tức nhảy xuống nước cứu thằng bé.
Khi   chuyện, A Lăng Trạch  bắt giữ  những kẻ đó. Ta chạy đến, thấy Tiểu Tứ run lẩy bẩy, bám chặt lấy  trưởng  buông.
“Sao con   y phục?”
A Lăng Trạch :
“Đệ cứ bám lấy con, nên con    ạ.”
Ta dỗ dành một hồi, Tiểu Tứ mới chịu buông tay.
“Con mau   y phục , kẻo lạnh.”
A Lăng Trạch  lớn,  thể tự lo cho , nhưng Tiểu Tứ thì . Ta cùng Bình Nhi  đồ cho thằng bé, mới thấy nó gầy đến đáng thương. Nó níu tay   rời,  dỗ mãi mới chịu ngủ.
Xong việc,   ngoài thẩm vấn  Doãn gia. Nghe lời khai của họ,  lạnh cả sống lưng — mẫu  Doãn thị cho rằng Tiểu Tứ ốm yếu bệnh tật, là gánh nặng, nên mới toan giúp con gái trừ khử đứa nhỏ ,  đưa   của   phủ để sinh hài tử khác khỏe mạnh hơn.
Ta kinh hãi,  sang  Doãn thị. Nàng  sững sờ,  đột nhiên vung tay tát   một cái:
“Sao  dám  tay với Thiên Tứ!”
Tiểu Doãn thị né tránh, bật :
“Muội cũng chỉ nghĩ cho tỷ! Tỷ chẳng  vẫn chán ghét nó đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chu-mau/chuong-4-muu-sau-nhu-bien.html.]
Hai  lao  , đ.á.n.h đ.ấ.m túi bụi. Ta quát:
“Đủ !”
Chuyện    thể tự quyết. Đợi Diệp Mặc Vân hồi phủ,  kể  đầu đuôi.
Hắn  xong, sững sờ đến rơi cả chén :
“Phù Nhi  thể nào   chuyện như .”
Quả nhiên,  vẫn thiên vị Doãn thị. Dù mẫu  và   nàng   cúi đầu nhận tội,  vẫn  tin.
Ta chỉ   , lòng lạnh  từng tấc.
Đứa nhỏ  quả là  mệnh lớn — nhưng nước cờ , từ đây  vỡ nát .
“ bọn họ rõ ràng  nhận tội…”
“Dung Ngưng, Phù Nhi là  thế nào,  hiểu rõ. Nàng  tuyệt đối  thể  tay với con .”
Lời  nhẹ nhàng, nhưng  như nhát d.a.o đ.â.m sâu  lòng .
Giây phút ,   — trong phủ Hầu,   thua  .
Ta vốn định phản bác, nhưng nghĩ  — Hầu gia  tin một phần, thế cũng đủ. Âm mưu  cần gấp gáp, chỉ cần chậm rãi thẩm thấu như nước ngấm  đá, cuối cùng cũng đến ngày khiến lòng  mục ruỗng.
“Vậy Hầu gia định xử trí thế nào?” –  hỏi, giọng nhẹ như gió.
Doãn phụ tuy chỉ là một tiểu quan nhỏ, nhưng cũng là   chức vị trong triều. Nếu để  ngoài  thê nữ nhà quan    đ.á.n.h đập, chẳng  khiến phủ Diệp mất hết mặt mũi?
Diệp Mặc Vân im lặng hồi lâu, cầm tờ cung từ trong tay, lông mày chau , sắc mặt tối dần.
 lúc , Bình Nhi vội vã  bẩm:
“Phu nhân, Tứ thiếu gia phát sốt  ạ.”
Ta hỏi ngay:
“Đã mời đại phu ?”
“Nô tỳ  cho  , nhưng…” – nàng liếc nhanh về phía Diệp Mặc Vân – “Hầu gia, phu nhân   qua đó xem  ạ?”
Diệp Mặc Vân đáp dửng dưng:
“Không cần.”
Nam nhân, dù là ai  nữa, cũng chẳng mấy khi  lòng với những đứa con  do   thương sinh . Ta   thêm, chỉ khẽ chau mày:
“Thiếp vẫn nên qua xem một chút.”
Khi  đến, Diệp Lăng Trạch đang  bên giường Tứ . Đứa nhỏ trán nóng hầm hập, môi khô nứt, thở khò khè yếu ớt. Ta hỏi han một hồi,  dịu giọng khuyên con:
“Con về nghỉ , thức lâu quá  đổ bệnh.”
Nó lắc đầu:
“Tứ   tỉnh mà, mẫu .”
“Con ở đây cũng chẳng giúp  gì. Ngoan, về nghỉ , kẻo   lo.”
Nó cúi đầu, giọng nhỏ :
nguyenhong
“Con thấy   đáng thương.”
Ta khẽ , bàn tay vuốt nhẹ tóc nó:
“Con  thương , mẫu  vui lắm.”
 khi   đứa trẻ  mê man  giường, trong lòng  chỉ  một thoáng lạnh buốt — chết ,  lẽ  nhẹ nhõm cho cả nó và .
Giữ nó sống thêm vài ngày cũng chẳng . Chỉ cần còn đứa bé , Diệp Mặc Vân vẫn còn ràng buộc với Doãn thị. Mà … chỉ cần chờ thời cơ, chậm rãi chia rẽ. Một    thương nổi con ,    thể giữ  trái tim của nam nhân?