Cánh cửa khép mạnh, tiếng bước chân  xa dần.
Ta  phịch xuống đất, cả  run lên. Bình Nhi vội vàng chạy đến:
“Phu nhân, Hầu gia    tức giận đến ?”
“Không cần để ý đến ,”   khẽ, giọng khản đặc, “dặn   trong phủ…  việc cẩn thận một chút.”
Từ hôm , Hầu gia liên tiếp đến chỗ Phùng di nương. Người từng  cấm túc, nay  sủng ái trở , vui mừng đến nỗi quên hết những ngày  đày đọa. Nàng  thậm chí còn dám đến  mặt ,  vẻ ân sủng.
Ta chỉ khẽ .
Hầu gia mất mặt  , tự nhiên sẽ  tìm nơi khác để lấy  thể diện.
   — cơn sóng trong phủ , chỉ mới bắt đầu nổi lên thôi.
Khi  chuyện  với A Trạch, phản ứng của nó cũng  nhỏ.
“Phụ   hỏng đầu  ? Bao năm thuận buồm xuôi gió, giờ   tự chuốc phiền?”
Ta khẽ bật , đưa tay xoa đầu nó, giọng bình thản: “Con đừng lo, chuyện giữa phu thê, phụ  con  chừng mực. Trừ phi  thật sự  hưu , nếu ,   mất mặt thì  cũng chẳng  yên.”
A Trạch im lặng,  lo lắng hỏi:
“Mẫu , phụ  sẽ  bắt con cưới nàng  nữa chứ?”
Thấy vẻ hốt hoảng của con,  hỏi:
“Sao? Con  cô nương nào trong lòng  ?”
Nó vội vàng xua tay: “Không ! Con chỉ… sợ thôi.”
“Sợ gì chứ,  mẫu  ở đây . Đừng  bậy  mặt phụ  con.”
“Vâng…”
Thấy ánh mắt nó vẫn còn thấp thỏm,  chỉ đành lái sang chuyện khác, trêu chọc về hôn sự tương lai. Mặt nó đỏ bừng,  ngượng ngập.
Đêm Trung Thu, trong đại sảnh đèn hoa rực rỡ, Hầu gia – Diệp Mặc Vân –  mặt bao , tuyên bố hôn sự của con trai thứ hai với Trúc Như Tâm.
Nếu  nhờ Diệp Lăng Trạch ngăn , Phùng di nương hẳn   dậy phản đối ngay tại chỗ.
Còn Trúc Như Tâm thì mặt cắt  còn giọt máu, cả  run rẩy, ánh mắt thoáng nét tuyệt vọng.
Ta lạnh lùng  Hầu gia, lòng khẽ  nhạt.
Lại là  — độc đoán, chẳng khác nào thánh chỉ.
Ngày hôm , Trúc Như Tâm tìm đến . Nàng  quỳ gối, giọng run rẩy:
nguyenhong
“Phu nhân, xin  khuyên Hầu gia, …    gả cho Nhị thiếu gia.”
“Nhị thiếu gia nhỏ hơn nàng hai tuổi, nhưng là  hiểu lễ nghĩa,  gì  ?”
Nàng  dám  , chỉ mân mê khăn tay, giọng nhỏ như muỗi:
“Ta…  xứng với Nhị thiếu gia.”
“Hầu gia thấy xứng là  . Đừng tự ti.”
Chiếc khăn trong tay nàng càng siết càng chặt, mãi đến khi in vết đỏ lên da, nàng mới run run :
“Phu nhân,    khác với bọn họ… xin  giúp .”
Ta  nàng, ánh mắt lạnh nhạt:
“Giúp nàng,  sẽ đắc tội với Hầu gia. Ta   Quan Âm Bồ Tát.”
Nàng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị:
“Ta sẽ để phu nhân thấy  tấm lòng của .”
Và tấm lòng  — là hai mạng .
Doãn thị và Như Hoa, một c.h.ế.t vì độc, một c.h.ế.t vì tuyệt vọng.
Trúc Như Tâm ngấm ngầm xúi giục Như Hoa tin rằng Doãn thị là  hại c.h.ế.t Tựa Ngọc. Trong cơn thù hận, Như Hoa sai  bỏ độc  bánh ngọt.
Doãn thị vốn hiền lành,  hề phòng  — trúng độc mà c.h.ế.t ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chu-mau/chuong-9-mau-duoi-trang-trung-thu.html.]
 Như Hoa  giỏi che giấu, chuyện nhanh chóng bại lộ.
Đối mặt với Diệp Mặc Vân, nàng  ngạo nghễ:
“Là nàng  g.i.ế.c  ,  lấy mạng đổi mạng, sai ở ?
Ngài tưởng chúng  thật lòng thích ngài ? Là vì ngài là Hầu gia, chúng  mới  lấy lòng! Ngài  thương yêu, nhưng xem chúng  như thú cưng để mua vui!”
Diệp Mặc Vân mặt mày trầm như sắt, lạnh lùng phán:
“Đó là do các ngươi…  mệnh hèn mọn.”
Như Hoa bật  điên dại. Trong khoảnh khắc  kéo , nàng vùng , rút trâm  đầu đ.â.m về phía .
Diệp Mặc Vân chỉ khẽ nghiêng , tung chân đá nàng ngã nhào.
Máu từ miệng nàng tuôn , nhưng ánh mắt vẫn rực lửa.
Rồi nàng đ.â.m thẳng trâm  tim .
Cả đại sảnh im phăng phắc.
Đến c.h.ế.t, nàng vẫn mở to đôi mắt,  chằm chằm về phía  — ánh  , lạnh buốt đến ám ảnh.
Sau cái c.h.ế.t của Như Hoa, Trúc Như Tâm  đến.
Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn, giọng nhỏ nhẹ như tơ:
“Phu nhân, hai mạng  của Doãn di nương và Hoa di nương…  đủ chứng minh thành ý của  ?”
Ta  nàng, khẽ :
“Là do nàng ?”
Nàng khẽ cúi đầu, giọng mềm mại:
“Chuyện cũ như ,    thể  . Ta chỉ giúp Hoa di nương… tiện thể giúp phu nhân thôi.”
“Thật ?”
“Thật đấy, phu nhân. Người cảm thấy thành ý của  vẫn  đủ ư?”
“Như Tâm, thành ý  …   là máu.”
Nàng khựng ,  hiểu:
“Vậy là gì?”
Ta chấm nước ,  một chữ lên bàn.
Nàng ,  lắc đầu, khẽ :
“Ta chỉ là con riêng nhỏ bé,   với tới thứ đó?”
Ta  nhạt:
“Thế thì  cũng chẳng thể giúp nàng. Hôn sự Hầu gia định,  nào  quyền phá?”
Trúc Như Tâm  rời khỏi, Kiều di nương liền đến.
Nàng chẳng vòng vo, đặt thẳng một tờ giấy  mặt .
“Phu nhân nghĩ xem, nếu  đem chứng cứ  cho Hầu gia,  sẽ thế nào?”
Là giấy biên nhận  từng đưa tiền cho Lý đại phu.
Từ khi Như Hoa mang thai, chính   cho nàng  dùng vị đại phu .
Ta thản nhiên :
“Ông  chăm sóc thai nhi tận tâm, dù đứa bé  giữ , cũng  công lao.”
Kiều di nương nhếch môi  nhạt:
“Phu nhân đúng là gan to. Vậy còn chuyện con gái Doãn di nương c.h.ế.t yểu, phu nhân định   đây?”
“Đứa bé  sinh   yếu, can hệ gì đến ?”
“Thân thể Doãn di nương yếu ớt là thật,” nàng   chậm rãi, “nhưng chẳng  phu nhân  cho  động tay động chân  đồ ăn của nàng  ?”
Ta ngẩng đầu. Ánh nến lay động, bóng nàng in nghiêng  tường — mảnh mai, nhưng sắc như dao.
Còn , mỉm  bình thản, như thể chẳng hề  m.á.u   vấy lên tay .