Đệ tử của lão đối thủ mới bao nhiêu tuổi mà nàng dâu .
Hai đứa con trai của tuổi cũng nhỏ, mà đứa nào chịu lấy vợ, sinh mấy đứa cháu ngoan cho bế.
Thật quá đáng!
Mộng Vân Thường
Đáng giận hơn nữa, hai đứa con trai, đứa lớn thì tính khí thất thường, đứa thứ hai thì ngang ngược khó bảo, đúng là chọc c.h.ế.t !
— "Hừ, đến lúc đó ngươi sẽ . Có lẽ chẳng bao lâu nữa, nàng dâu của tử thể luyện cực phẩm đan ."
Nam tử tóc đen nghĩ đến tử yêu quý của đến hạ đẳng đại lục, nên ngại ngùng dám phận thực sự của nàng dâu.
— "Cực phẩm đan! Ngươi cứ tiếp tục nổ !" Nam tử tóc trắng khịt mũi, bỗng chợt nhớ điều gì.
Tên Quân Vô Cực , cũng cực phẩm đan.
Nếu nàng kẻ lừa đảo, thì thể là một luyện dược sư.
Biết , thể xem thử?
Có tin đồn rằng phụ nữ đó thích đứa con trai lớn của , nên xem thử nhan sắc của nàng thế nào. Nếu xinh , thiên phú , thì thể nhờ đứa thứ hai thử tiếp cận.
Đứa lớn thì thôi, tính khí của tên khốn đó, nếu dám , chắc chắn sẽ rút đao c.h.é.m .
Nam tử tóc trắng chủ ý, nên thể yên nữa.
Hắn vung tay áo, hình nhẹ nhàng đạp gió mà :
— "Ta còn chút việc, đây."
Nam tử tóc đen khẽ giật , chợt nghĩ điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng đuổi theo:
— "Này, Bạch Mao đợi với, cùng."
Nam tử tóc trắng , lập tức tăng tốc, sợ đuổi kịp.
thực lực hai ngang , thoát khỏi nam tử tóc đen dễ dàng?
...
Quán rượu, phòng riêng.
Mâm linh thực thịnh soạn bày la liệt, Quân Vô Cực cùng ba ăn uống thoải mái.
Quân Vô Cực xoa xoa bụng, thở dài khoan khoái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1003-nguoi-dan-ong-tre-con.html.]
— "Quả nhiên hổ là ngự trù, tay nghề đúng là chê ."
Vừa dứt lời, Tiêu Kỳ bên cạnh liền :
— "Chủ tử yên tâm, sẽ nhanh chóng nâng cao tay nghề nấu nướng."
— "Ừ..." Quân Vô Cực đang định khuyên cần vội, bỗng trong đầu hiện lên một thứ.
Nhìn kỹ, hóa là một cuốn sách dạy nấu linh thực.
Cuốn sách khá đầy đủ, Quân Vô Cực lướt qua một lượt, suýt nữa chảy nước miếng.
Nàng vội lấy một chiếc ngọc giản trống, ghi bộ nội dung sách.
— "Vừa , một cuốn sách dạy nấu linh thực, ngươi cầm về xem thử."
Vừa , nàng đưa cho Tiêu Kỳ.
Ai ngờ giữa đường bỗng một bàn tay ngọc thon thả chặn lấy ngọc giản.
Quân Vô Cực ngạc nhiên Tạ Lưu Cảnh:
— "Ngươi gì ?"
Tạ Lưu Cảnh khẽ :
— "Ta cũng xem."
Hắn nhận , Quân Vô Cực thích ăn uống, và bản nàng cũng tay nghề nấu nướng tệ, chỉ là bình thường quá bận nên lười bếp.
Hầu như , đều là Tiêu Kỳ nấu cho nàng ăn.
Trước đây, chỉ coi Quân Vô Cực như một tiểu cần chăm sóc, tuy chuyện cũng chút ghen tị, nhưng rốt cuộc ngăn cản.
bây giờ, coi Quân Vô Cực là vợ , thể để Tiêu Kỳ tiếp tục chiều chuộng nàng?
Nếu học nấu ăn, thể mỗi ngày đều tự tay nấu cho Quân Vô Cực.
Tạ Lưu Cảnh nhanh chóng xong bộ sách dạy nấu linh thực, lấy một ngọc giản trống khác để chép, đưa bản cho Tiêu Kỳ.
Còn bản do Quân Vô Cực ghi chép, đương nhiên là giữ cho .
Tiêu Kỳ: "..." Thôi, thèm so đo với đàn ông trẻ con !
Quân Vô Cực chút mong đợi, chẳng lẽ Tạ Lưu Cảnh cũng học nấu ăn?