Quân Vô Cực bây giờ tuổi còn nhỏ, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại, khi sờ lên thiếu niên tạo cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Sắc mặt thiếu niên càng đỏ hơn, là do tức giận hổ, gầm lên: "Ta là đàn ông, n.g.ự.c đương nhiên là phẳng !"
Nếu phẳng thì còn gọi là đàn ông ?
Quân Vô Cực chớp chớp mắt, với ánh mắt đầy thương cảm: "Tiểu tỷ tỷ, ngươi thật đáng thương, rõ ràng xinh như , là n.g.ự.c phẳng chứ? Chẳng lẽ là do phát triển ? ngươi yên tâm, sẽ chê bai ngươi . Dù ngươi khuyết tật, nhưng thấy thể ngươi , vẫn sẽ cưới ngươi."
"Con nhỏ đáng chết, sẽ g.i.ế.c ngươi!" Hắn từ nhỏ đến lớn từng ai dám đối xử với như !
Con nhỏ nhất hãy cầu nguyện đừng bao giờ rơi tay , nếu nhất định sẽ trả thù gấp trăm , ngàn !
"Tiểu tỷ tỷ, tính khí ngươi thật nóng nảy, như sẽ gả ." Quân Vô Cực vỗ nhẹ lên n.g.ự.c , sờ lên mặt , "Ta là sẵn sàng cưới ngươi , ngươi còn tức giận gì?"
"A Hổ!" Thiếu niên đột nhiên quát lớn, "Bắt lấy nó!"
Lời dứt, con mèo trắng vốn đang lén lút quan sát bên cạnh lập tức run lên.
Quân Vô Cực tò mò nó một cái, ngay đó liền thấy con mèo trắng biến hình, từ một con mèo nhỏ vô hại hóa thành một con hổ trắng oai phong lẫm liệt.
Điều khiến thiếu niên và hổ trắng bất ngờ là, nàng hề sợ hãi, ngược còn tủm tỉm : "Hóa là một con hổ trắng, trông thật oai phong. Chủ nhân của ngươi sắp gả cho , ngươi ngựa cho nhé?"
"Gào~" Hổ trắng phấn khích gầm lên một tiếng, như thể đồng ý với lời của Quân Vô Cực.
Thiếu niên tức giận vô cùng: "A Hổ! Ta bảo ngươi bắt lấy nó!"
Hổ trắng lúc mới miễn cưỡng lao về phía Quân Vô Cực.
Quân Vô Cực khẽ mỉm , trong chớp mắt nhảy khỏi ghế.
Vì cách quá gần, hổ trắng những bắt nàng, ngược còn đè trúng thiếu niên, khiến ngã khỏi ghế, ngửa mặt lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-109-ben-bo-vuc-bi-danh-2.html.]
Mộng Vân Thường
"Ầm!" Một tiếng vang lớn, mặt đất rung lên vài , Quân Vô Cực cũng cảm thấy đau cho .
"Đồ ngốc! Ta bảo ngươi bắt nó, ngươi lao gì?" Thiếu niên tức giận mắng chửi, nghi ngờ nguyền rủa.
"Gừ... gừ..." Hổ trắng gây đại họa, chớp chớp đôi mắt vàng to lớn, vội vàng nhảy sang một bên.
Thiếu niên đất, là chiếc ghế vỡ nát, nhăn nhó đau đớn, dường như thương.
Quân Vô Cực bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng tiến gần: "Tiểu tỷ tỷ, ngươi chứ? Có đau ? Cần đỡ ngươi dậy ?"
Thiếu niên trừng mắt chằm chằm nàng, ngay khi Quân Vô Cực tưởng sẽ từ chối, đột nhiên : "Được, ngươi đỡ dậy ."
Quân Vô Cực đưa tay , định đỡ dậy, đột nhiên dừng , nghi ngờ thiếu niên: "Ngươi chắc chắn đỡ ngươi ?"
Thiếu niên lạnh: "Sao, ngươi dám?"
Quân Vô Cực xoa xoa ngón tay, vẫn đưa tay : "Sao dám chứ? Ta nỡ để tiểu tỷ tỷ mãi đất?"
Vừa đỡ thiếu niên dậy, cổ tay mảnh mai của Quân Vô Cực nắm chặt.
Nàng đầu , thiếu niên với ánh mắt khó tin.
Thiếu niên áp sát nàng, nghiến răng : "Còn định hạ độc nữa ? Ngươi nghĩ... dễ bắt nạt lắm hả?"
Trong lúc , tay đặt lên đan điền của Quân Vô Cực, "Con nhỏ, ngươi c.h.ế.t chắc ."
Béo Niên Niên: Con trai , nếu con hổ, lúc đầu để nó giúp?
Quân Vô Cực: Tất nhiên là miệng , nhưng cơ thể thành thật.
Thiếu niên: Ta vô dụng đến ?