________________________________________
Ma chủ đáp trả đến mức câm miệng , nhưng đôi mắt đăm đăm hạt giống cây cổ Quân Vô Cực, như dùng ánh xuyên thủng lớp vỏ đen để thấy Trân Trân đang trốn bên trong.
Vật vã suy nghĩ hồi lâu, vẫn chủ động xin .
Mối hận của với Quân Vô Cực tích tụ quá sâu, thể nào xóa bỏ trong chốc lát.
Hơn nữa, hiện tại cũng tin tưởng nàng.
Việc tay chỉ là vì từ bỏ tia hy vọng mong manh mà thôi.
Sau một hồi đắn đo, Ma chủ chợt nghĩ một kế tuyệt diệu —
Hắn quyết định bán đồng minh năm xưa!
Dù thì cũng tên khốn đó xúi giục, mới nhận lầm Quân Vô Cực là kẻ thù, dẫn đại quân Ma tộc tấn công Thần giới.
Nói cho đúng, tên cũng mối thù với .
Nếu lời Quân Vô Cực là thật, hạt giống đích thực là Trân Trân, thì càng thể tha cho tên khốn đó .
Nếu cố tình lừa dối, đến nỗi phạm sai lầm lớn, khiến Trân Trân đến giờ vẫn thể phục sinh?
Nghĩ đến đây, quyết tâm của Ma chủ càng thêm kiên định.
Hắn : "Năm đó, là Minh Hy với bản tọa, ngươi vì củng cố vị thế Thần chủ, hại c.h.ế.t Trân Trân, lấy thể nàng tạo thành Càn Khôn Thần Điện, trái tim luyện hóa thành Càn Khôn Thần Ấn."
"Minh Hy? Thì là ." Sắc mặt Quân Vô Cực đổi, nhớ chuyện xưa cũ, tâm tình trở nên vô cùng phức tạp.
Nàng từng suy đoán nhiều , nhưng bao giờ nghĩ rằng kẻ phản bội chính là Minh Hy.
Minh Hy Thiên thần nguyên thủy, mà là một đứa trẻ mồ côi nàng nhặt .
Mộng Vân Thường
Vì thiên phú xuất chúng, thông minh hơn , nàng đặc biệt đưa theo bên dạy dỗ.
Minh Hy và Trân Trân cũng thiết, luôn coi Trân Trân như em gái.
Quân Vô Cực thể nghĩ lý do Minh Hy phản bội nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1311-ban-dung-dong-minh.html.]
Minh Hy luôn theo sát nàng, cùng nàng nam chinh bắc chiến, dẹp loạn khắp nơi.
Sau khi Trân Trân chết, dù đau lòng nhưng cũng từng trách móc nàng.
Tại phản bội?
Là trong lòng vẫn oán hận nàng hại c.h.ế.t Trân Trân, vì tham vọng bùng phát?
Quân Vô Cực thể hiểu nổi, nàng chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
Người mà nàng luôn coi như em trai ruột, đối xử với nàng như , điều khiến nàng vô cùng đau lòng.
Tạ Lưu Cảnh thấy, lòng đau như cắt.
Anh ôm lấy Quân Vô Cực, tức giận trừng mắt Ma chủ: "Ai cho ngươi bậy bạ?"
"Bản tọa hề bậy." Ma chủ đáp, liếc hạt giống cây, sốt ruột hỏi, "Trong vòng mười năm bay lên Thần giới, các ngươi ?"
Quân Vô Cực gì, lúc nàng chẳng gì, đặc biệt là đếm xỉa đến tên Ma chủ não tàn .
Tạ Lưu Cảnh lên tiếng: "Mười năm? Ngươi đánh giá chúng cao quá."
Dù cũng nhanh chóng phi thăng, nhưng mười năm quá ngắn, thực sự dám chắc.
Ma chủ liền sốt ruột: "Mười năm là dài lắm , theo bản tọa, các ngươi nên trong vòng một năm thành công phi thăng, mới nhục phận."
Tạ Lưu Cảnh lười đáp, chỉ "hừ hừ" hai tiếng.
Ma chủ ngạc nhiên , rõ ràng hiểu "hừ hừ" nghĩa là gì, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận sự bất .
Hắn chắc chắn hỏi: "Ngươi đang chế nhạo bản tọa?"
Tạ Lưu Cảnh mặt lạnh như tiền, trực tiếp chuyển chủ đề: "Ngươi nên cút ?"
Ma chủ: "..." Chưa từng ai dám chuyện với như !
Hắn đang định đáp trả, Quân Vô Cực bỗng lên tiếng: "Muốn ? Không dễ thế ! Trước khi , hãy đền bù thiệt hại ."
Ma chủ lòng trầm xuống, linh cảm bất : "Đền bù cái gì?"