Từ Trung nhận sự khinh bỉ của A Hổ dành cho , đầu óc chỉ còn nghĩ đến con đường mà Quân Vô Cực chỉ, tim đập thình thịch. Suy nghĩ một lát, vẫn cắn răng hỏi: "Chi bằng, chúng vòng qua chỗ ..."
Những ngọn núi ít yêu thú, mỗi con đều chiếm cứ một lãnh địa rộng lớn. Bình thường chúng tuy ít khi xuất hiện, chỉ hoạt động trong lãnh địa của . một khi phát hiện sinh vật lạ xuất hiện trong lãnh địa, chúng chắc chắn sẽ buông tha!
Từ Trung thử thuyết phục Quân Vô Cực, nhưng rằng nàng quyết tâm. Liên quan đến tính mạng của Tô Uyển, Quân Vô Cực dù mạo hiểm đến cũng tuyệt đối thỏa hiệp.
"Không , đang gấp, cứ xuyên qua đây." Quân Vô Cực , lạnh lùng liếc Từ Trung một cái, "Nếu ngươi sợ, thể đường khác."
"Không... cần ... cùng các hạ."
Từ Trung khổ, đúng là yên tâm, nhưng cách nào khác ? Quân Vô Cực quyết tâm , nếu rời , còn cơ hội nào theo nàng nữa? Chỉ thể liều mạng thêm nữa thôi. Quân Vô Cực nhỏ tuổi như còn dám mạo hiểm, còn gì dám?
Hắn dù cũng là một Đại Võ Sư.
"Vậy quyết định như ." Quân Vô Cực , xem kỹ bản đồ, hỏi thăm Từ Trung tình hình dọc đường để chuẩn .
Bây giờ đang là mùa đông, yêu thú trong núi rừng đang đói bụng, tính tình thể hung dữ, chỉ cho họ mượn đường, mà còn thể sẽ tấn công họ điên cuồng. Vì cách nhất là chuẩn một dược phẩm để đối phó với những yêu thú hung dữ đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-209-sat-co-bat-ngo-3.html.]
Quân Vô Cực hỏi thăm Từ Trung nhiều, gần như moi hết thông tin mà Từ Trung . Nàng suy nghĩ kỹ càng, dần dần kế hoạch.
Mộng Vân Thường
Lúc , Tiêu Kỵ bất tỉnh cũng tỉnh . Hắn cử động ngón tay , đó lông mi khẽ rung, dần dần mở mắt. Vì ngửa, ánh nắng chói, khiến quen, vô thức giơ tay lên che nắng.
Sau đó sững sờ. Tay ... cả.
Tiêu Kỵ ngây cánh tay , sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác, nên cử động vài nữa, cuối cùng mới tin rằng cánh tay thực sự khỏe .
Sau đó thử tay trái, cũng hồi phục. Rồi đến hai chân, vẫn chút đau đớn nào, khỏe mạnh như từng gãy. Chỉ băng gạc và nẹp cố định nhắc nhở về những gì xảy .
Trên băng gạc trắng còn lưu vết m.á.u rõ ràng, lúc trông càng thêm chói mắt. Tiêu Kỵ chằm chằm vết m.á.u đó, một lúc lâu đột nhiên khẽ cong môi, nhạo một cách chua chát.
Hắn quá ngu ngốc. Bị đánh suýt c.h.ế.t mà vẫn nghĩ rằng Tiêu phu nhân chỉ hành hạ để trút giận, chứ lấy mạng . Cho đến khi... tận tai Tiêu phu nhân lệnh ném bãi tha ma.
Khoảnh khắc đó, choáng váng đến mức đau đớn ngất . Sau đó ở bãi tha ma, ném xuống đất, đau đến tỉnh . lúc đó quá đau, dù thoáng thấy Quân Vô Cực nhưng kịp gì mất ý thức.
Là Quân Vô Cực cứu ? Tiêu Kỵ Quân Vô Cực với ánh mắt phức tạp. Thực đoán , Tiêu phu nhân hạ thủ với , một phần cũng vì Quân Vô Cực. Nếu quen Quân Vô Cực, khiến Tiêu phu nhân cảm thấy đe dọa, bà cũng vội tay như .