Thôi thị thấy giọng của Quân Vô Cực, chợt giật nhận trong phòng còn khác!
Bà cảnh giác đầu, chằm chằm: "Ngươi... ngươi là ai?"
Quân Vô Cực biến giọng, cải trang cả chiều cao, Thôi thị nhận .
Nàng khẽ : "Ta đến để giúp ngươi đấy. Chẳng lẽ ngươi tại con trai cướp đoạt trang sức và tiền riêng của ngươi ?"
Giọng nàng bỗng trở nên thủ thỉ: "Thật , là để lấy lòng một đàn bà. Hắn yêu chiều ả lắm, đến mức lời răm rắp."
"Ngươi là ruột mà chỉ ở trong cái sân nhỏ cũ nát , còn ả sống trong dinh thự nguy nga, ngày ngày sơn hào hải vị, còn dùng tiền của Kỷ Nhân Kiệt mở ít cửa hiệu, buôn bán phát đạt."
Sự thật là Lâm Tĩnh Di tiêu tiền của Tô Uyển, nhưng trong mắt Thôi thị kỳ quái , tiền của Tô Uyển chính là tiền của Kỷ Nhân Kiệt, là tiền của bà .
Vì Quân Vô Cực chỉ nhắc đến Kỷ Nhân Kiệt.
Quả nhiên, đàn bà tiêu tiền của con trai mở cửa hiệu, ở nhà lớn ăn cao lương mỹ vị, sắc mặt Thôi thị lập tức biến đổi.
bà vẫn cố chối: "Ngươi... ngươi bậy! Ta... tin ngươi?"
"Nếu tin, ngươi thể tự xem." Quân Vô Cực lấy một tờ giấy, khẽ búng tay, tờ giấy bay đến mặt Thôi thị, "Trên ghi địa chỉ cửa hiệu và dinh thự của ả , ngươi thể tự kiểm chứng."
Thôi thị vô thức địa chỉ giấy.
Quân Vô Cực : "À, còn nữa, đàn bà đó còn ngoại tình, đội cho con trai ngươi một cái sừng thật to."
"Ả sinh một đứa con gái, con trai ngươi tưởng là của , dù ả chịu công khai phận , vẫn cưng chiều đứa bé lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-291-tro-hay-sap-dien-4.html.]
"Lần , Kỷ Nhân Kiệt cướp trang sức và tiền riêng của ngươi chính là để mua quà cho đứa con hoang đó. Trong mắt , ngươi là ruột còn bằng đứa con ngoài giá thú của ả ."
Thôi thị tức giận đến nỗi mặt mũi méo mó, bà siết chặt tờ giấy, dần dần vo thành nắm.
Lúc , giọng Quân Vô Cực trở nên xa vắng: "Chẳng lẽ ngươi trả thù, giành những thứ vốn thuộc về ? Cửa hiệu của ả là của ngươi, dinh thự nguy nga cũng là của ngươi."
Thôi thị trợn mắt, ánh mắt dần trống rỗng.
Giọng xa vắng vang lên: "Hãy tự xem , giữa trưa ngày mai, họ sẽ tổ chức yến tiệc, đó chính là cơ hội của ngươi. Chỉ cần giữa chốn đông vạch trần bộ mặt thật của ả , tất cả thứ sẽ thuộc về ngươi."
Đồng tử Thôi thị ngừng giãn , tròng đen ngày càng đậm.
Bà lẩm bẩm: "Đoạt ... của ... tất cả là của ..."
Khi tỉnh , Quân Vô Cực biến mất từ lúc nào. Thôi thị ngơ ngác nắm giấy trong tay, nhíu mày bối rối: "Vừa ... ai đến nhỉ?"
Nói xong, bà chợt nhớ lời Quân Vô Cực, ánh mắt dần trở nên hung dữ.
Nhìn nắm giấy nữa, biểu cảm khác.
Bà quyết định tự kiểm tra xem đúng là con đĩ nào dám lừa gạt con trai !
Thôi thị nhanh chóng quần áo, vội vã ngoài, theo địa chỉ giấy lượt tìm đến.
Bà lâu, Kỷ Nhân Kiệt thất thểu trở về.
Mộng Vân Thường
Bộ dạng vô cùng thảm hại, n.g.ự.c đầy máu, khóe miệng còn vệt m.á.u khô, dường như ho một búng m.á.u lớn.
thảm hại hơn là biểu cảm mặt, như chịu đả kích cực lớn.