Sắc mặt Tạ Lưu Cảnh khó coi đến mức báo động.
Chỉ một cái nhíu mày của , khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt.
Tiêu Nhận nhịn nữa, cẩn thận hỏi: "Chủ tử, bên ... xảy chuyện gì ?"
Tạ Lưu Cảnh từ từ vo viên tờ giấy trong tay, nghiền nát thành tro bụi: "Lão già bắt về."
Tiêu Nhận và Tàng Cơ , trong lòng lo lắng khôn nguôi.
Lần chủ tử thật sự nổi giận .
Tờ giấy bình thường nhưng thực chất từ vật liệu đặc biệt, giá thành đắt đỏ, độ bền cực cao.
Vũ khí thông thường thể tổn hại nó, huống chi là dùng tay biến thành tro.
Chủ tử ... thực sự động chân tay.
Hơn nữa, thực lực của so với càng kinh khủng hơn.
Lần bọn họ đến Vương thành Đông Việt là để điều tra tung tích một , mới manh mối thì bên lệnh triệu hồi, trách chủ tử tức giận.
lệnh, chắc chắn về.
Bởi vì... phận của chủ tử...
Tiêu Nhận hỏi: "Vậy chủ tử định..."
Mộng Vân Thường
Tạ Lưu Cảnh khẽ nheo mắt: "Trước hết tìm cô bé vô tâm , đó chúng về."
Tiêu Nhận bản năng hỏi : "Chủ tử định đón Hổ Vương? Nó lâu , đúng là nên về ."
Tạ Lưu Cảnh lạnh lùng liếc một cái, giải thích.
Tàng Cơ âm thầm chửi thầm "đồ ngốc", cũng im lặng.
Một chủ hai tớ nhanh chóng lên đường.
Lần tốc độ của bọn họ nhanh hơn nhiều.
Ngay cả hai con tuấn mã kéo xe cũng chút khác lạ.
Dáng vẻ bề ngoài vẫn thế, nhưng khí chất càng thêm phi phàm.
Tiêu Nhận cầm cương, nhịn thì thầm với Tàng Cơ: "Xa cách lâu như , cô bé lớn hơn chút nào ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-312-co-be-vo-tam.html.]
"Nó chắc chắn ngờ chúng sẽ tìm, khi thấy nhất định sẽ sợ đến phát !"
...
Đang đường trở về, Quân Vô Cực đột nhiên hắt xì một cái.
Nàng nghi ngờ quanh, ánh mắt đầy cảnh giác.
Sao nàng cảm giác ai đó đang ?
Tên khốn nào dám lưng bình phẩm nàng?
Nghĩ , nàng nhịn xoa xoa cái đầu lông lá to lớn của Hổ Vương.
"Hổ Vương, ngươi thật đấy, tiếc là của . Không chừng nào đó, chủ nhân ngươi sẽ tới đón mất."
Hổ Vương gầm nhẹ một tiếng, như đang an ủi nàng.
Quân Vô Cực xoa xoa đầu nó: "Không , cần an ủi . Nếu đón ngươi , sẽ tự tìm một con linh thú chịu khó như ngươi."
Hổ Vương gầm lên, vẻ hờn dỗi, như đang ghen tị.
Quân Vô Cực Tạ Lưu Cảnh sắp tới, nàng cưỡi Hổ Vương trở về phủ Tô ở Thái An thành, lúc khuya.
Không kinh động bất kỳ ai, nàng trở về phòng, lên giường ngủ một giấc thật say.
Đêm đó, nàng mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ ai đó đang sẽ tặng nàng thứ gì, dặn nàng nhất định mất.
Tiếc rằng giấc mơ quá mơ hồ.
Nàng thậm chí phân biệt đó là nam nữ, cũng rõ vật tặng là gì.
Chỉ nhớ rõ câu đó——
Nhất định mất.
Quân Vô Cực giật tỉnh giấc, sờ lên má, phát hiện là nước mắt.
Ngay cả trái tim cũng như ai đó bóp nghẹt.
Dù chỉ là giấc mơ mơ hồ, nhưng nàng nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng và tội trong đó.
Như thể... đánh mất một vô cùng quan trọng.