Đang tu luyện, Quân Vô Cực bỗng giật tỉnh giấc.
Nàng mở mắt, nghi hoặc quanh.
Chuyện gì ?
Tại ... nàng cảm thấy một nỗi hoảng loạn từng ?
Chẳng lẽ chuyện gì xảy ?
Quân Vô Cực đặt tay lên trái tim đập thình thịch, đột nhiên thể tiếp tục tu luyện.
Nàng bước nhanh khỏi phòng, ngừng về phía .
Mộng Vân Thường
Không hiểu , đến vườn thuốc của Vô Danh.
Thế nhưng, nơi chẳng gì khác thường.
Quân Vô Cực chằm chằm túp lều trong vườn, vô thức bước .
Nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong vẫn y nguyên như ngày, gì đổi.
Ánh mắt nàng lướt qua, đột nhiên dừng .
Trong lều một bóng , nhưng bàn đặt một phong thư.
Chiếc bàn đó bên cạnh là ghế bập bênh, chính là món quà nàng đặt tặng Vô Danh, thích.
Hễ thời gian rảnh, sẽ đung đưa vài nhịp.
Vì chiếc bàn cũng là nơi Vô Danh thường dùng.
Quân Vô Cực bước tới, nhấc phong thư lên xem, quả nhiên là cho nàng.
Mở thư , lấy tờ giấy bên trong, nét chữ quen thuộc cùng ý tứ trong thư, ánh mắt nàng nữa đóng băng.
Vô Danh .
Thư rằng đột nhiên việc gấp xử lý, nên vội vàng rời , hữu duyên tái ngộ.
Lại còn dặn dò nàng nhất định chăm sóc kỹ hạt giống , chớ lười biếng.
Quân Vô Cực cất thư , thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-364-quan-vo-cuc-giat-minh-tinh-giac.html.]
Nàng ngờ Vô Danh đột nhiên rời .
Vội vàng như , xem thật sự gặp chuyện khẩn cấp.
Chỉ là , chuyến của Vô Danh gặp phiền phức gì , nguy hiểm chăng.
Những năm qua nàng theo Vô Danh học cách chăm sóc linh dược, sớm phát hiện trúng độc kỳ lạ, tu vi ngừng tụt giảm.
Chín năm trôi qua, dù Vô Danh dùng ít thuốc điều trị, nhưng hiệu quả vô cùng ít ỏi, thể ngăn cản tu vi tụt dốc.
Nàng vốn giúp đỡ, nhưng loại độc đó quá quỷ dị, thứ nàng hiện tại thể giải.
Bây giờ Vô Danh , nàng chỉ thể hi vọng bình an vô sự.
Nàng linh cảm, chuyến của Vô Danh lẽ sẽ gặp chút rắc rối, nhưng tính mạng hẳn .
Chỉ là , gặp sẽ là khi nào?
Lắc đầu, Quân Vô Cực bước khỏi lều, đến bên ngoài hàng rào, dừng .
Giơ hai tay lên, từng viên linh ngọc như mưa rơi xuống, mười ngón tay nàng múa lượn, ngừng kết ấn.
Dần dần, một tầng kết giới trong suốt từ trong lều dâng lên, từng chút mở rộng ngoài, bao trùm bộ vườn thuốc.
Sau đó, tầng kết giới dần biến mất, hóa thành sương trắng, che khuất cả khu vườn.
Khi nàng buông tay xuống, mắt chỉ còn một biển sương mù dày đặc.
Nàng thở dài: "Xem như đây là việc cuối cùng thể cho ngươi, vì những năm tháng ngươi dạy dỗ . Đây là nơi của ngươi, ngươi thích tiếp xúc với ngoại nhân, thì đừng để họ quấy rầy."
Nói xong, nàng rời , trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Vừa bố trận tiêu hao ít linh nguyên, giờ tu luyện bù.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái đến ngày lên đường.
Từ sáng sớm, Thanh Vân học viện nhộn nhịp khác thường.
Khi đàn Phá Vân Ưng xuất hiện, nhiều tử càng phấn khích reo hò.
Duy chỉ Quân Vô Cực mặt biểu cảm, tách biệt hẳn với đám đông.
Nàng buồn chán liếc xung quanh, đột nhiên phát hiện trong đám một bóng dáng nên xuất hiện.