Quả nhiên có người mai phục.
Chỉ là, những kẻ đó toàn một lũ yếu đuối, thực lực quá kém cỏi.
Không ngoa chút nào khi nói rằng, Tạ Lưu Cảnh chỉ cần khẽ vẩy tay áo, cũng đủ khiến chúng tan tành.
Tuy nhiên, Tạ Lưu Cảnh chợt nghĩ, những người này rất có thể đều là người của gia tộc Triệu.
Gia tộc Triệu sở hữu một bí cảnh như thế này, khi biến cố xảy ra, nếu phát hiện không địch lại, tất nhiên sẽ sắp xếp người trốn vào bí cảnh.
Đoán được khả năng này, Tạ Lưu Cảnh không ra tay, chỉ dẫn Tiêu Nhận đi qua.
Ngay sau đó, hai người bị vây kín.
Số người vây họ không nhiều, chỉ hơn chục người, đa phần là nam, nữ ít hơn.
Trên người họ mặc những bộ quần áo rách rưới, cũ kỹ, thậm chí có phần kỳ quặc.
Áo ngắn tay, vạt áo ngắn củn, chỉ đến dưới thắt lưng, phía dưới mặc quần đùi.
Dù là áo hay quần, đều chắp vá chồng chất.
Trông chẳng khác gì dân tị nạn từ vùng quê nghèo khó.
Nhưng trước đây, bí cảnh này cũng không khác gì vùng quê nghèo, thậm chí còn tệ hơn.
Vùng quê nghèo ít ra còn có thể ra ngoài, còn nơi này như một nhà tù, giam cầm tất cả, suýt nữa kéo theo họ cùng chết.
Tạ Lưu Cảnh nhớ lại lời của Quân Vô Cực, trong lòng lại dâng lên lòng biết ơn.
Nếu không phải Quân Vô Cực ra tay, có lẽ bí cảnh này đã sụp đổ.
Đáng trách là hắn không học qua luyện khí và trận pháp, dù có được chiếc nhẫn ngọc bích đã lâu, nhưng xem mãi vẫn không phát hiện ra vấn đề.
Trước đây ở Phong Lang Quan, hắn thấy Quân Vô Cực bận rộn, không nghĩ đến việc nhờ nàng xem.
Giá mà biết nàng có thể nhìn ra, lúc đó hắn đã đưa cho nàng xem rồi.
Như vậy, những người trong bí cảnh cũng sẽ được cứu sớm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-883-dan-ti-nan-ao-khong-che-than.html.]
Tạ Lưu Cảnh còn phát hiện, những người này gầy gò, da mặt vàng vọt, rõ ràng là dấu hiệu của đói khát lâu ngày.
Điều này cũng dễ hiểu, họ bị giam trong bí cảnh, nơi đã trở nên hoang vu do linh khí cạn kiệt, làm sao không đói khát được?
Hắn không biết rằng, nguyên nhân khiến họ đói khát như vậy còn có một lý do khác: trong bí cảnh nuôi một số sinh vật nhỏ.
Vì không biết sẽ ở lại bí cảnh bao lâu, họ không dám ăn thoải mái, g.i.ế.c hết chúng để lấy thịt.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Nếu không, khi những sinh vật đó bị ăn hết, họ sẽ ăn gì?
Chẳng lẽ ăn thịt lẫn nhau?
Vì vậy, từ khi bí cảnh trở nên tồi tệ, người nhà họ Triệu đã chủ động tiết kiệm thức ăn.
Đến nay, họ đã nhịn đói nhiều năm.
Nhưng cũng nhờ tiết kiệm từ sớm, họ mới sống sót đến bây giờ.
Nếu không, có lẽ họ đã c.h.ế.t đói vì không còn thức ăn.
Nhìn họ gầy gò, mặt vàng vọt, áo không che thân, Tạ Lưu Cảnh và Tiêu Nhận đều thấy lòng nặng trĩu.
Họ cầm vũ khí, nhưng rõ ràng những thứ đó cũng cũ kỹ, rách nát, đối với Tạ Lưu Cảnh và Tiêu Nhận, chỉ là đồ trang trí mỏng manh.
"Các ngươi là ai?"
"Các ngươi vào đây bằng cách nào?"
"Các ngươi muốn gì?"
Rõ ràng, những người họ Triệu vây hai người cũng nhận ra sự chênh lệch thực lực, ai nấy đều căng thẳng.
Tạ Lưu Cảnh trực tiếp hỏi: "Các ngươi có phải là người nhà họ Triệu không?"
Mọi người sững sờ, một người hỏi lại: "Chúng ta đúng là người họ Triệu, ngươi là ai?"
"Mẹ ta là Triệu Linh Tuyên, bà ấy có ở đây không?"
Nghe xong, tất cả đều biến sắc.
Tạ Lưu Cảnh và Tiêu Nhận nhận ra, sắc mặt của họ rất khác thường.