Quân Vô Cực mặt lạnh như tiền: "Mở miệng."
Tiêu Kỳ ngoan ngoãn há miệng, lập tức cảm nhận được một viên tròn tròn lăn vào trong miệng.
Vật ấy tan ngay khi vào miệng, nhanh chóng trôi xuống cổ họng.
Tiêu Kỳ còn chưa kịp kinh ngạc, Quân Vô Cực đã mở khóa xiềng xích, đỡ hắn xuống.
Sau đó, hắn bị dội một gáo nước.
Tiêu Kỳ lập tức thành chú gà rừng ướt lướt thướt, hắn ngơ ngác nhìn Quân Vô Cực, có chút ấm ức: "Chủ tử..."
Quân Vô Cực hỏi: "Nhẫn trữ vật của ngươi đâu?"
Tiêu Kỳ ấm ức đáp: "Bị lục soát mất rồi."
"Vậy ngươi đợi đây, ta quay lại ngay." Quân Vô Cực nói xong, vội vã bước ra ngoài.
Sau đó, hai tên lính gác bị cướp sạch.
Quân Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật của chúng lôi ra một bộ quần áo, ném cho Tiêu Kỳ: "Ngươi thay tạm đi. Lâm Thái Vy cũng bị bắt rồi, biết nàng bị nhốt ở đâu không?"
Tiêu Kỳ nhíu mày: "Nàng cũng bị bắt? Chắc bị giam ở nơi khác."
Hắn lo lắng nhìn Quân Vô Cực: "Chủ tử, ngươi không nên đến, quá nguy hiểm. Nạp Lan Phi Tuyết..."
"Ngươi không cần nói, ta biết nàng ta không dễ chơi. Ngươi thay quần áo trước đi, ta đi tìm Lâm Thái Vy."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Quân Vô Cực vừa định rời đi, chợt nhớ ra điều gì, liền nắm lấy cổ tay Tiêu Kỳ bắt mạch.
Một lát sau, sắc mặt nàng lạnh băng: "Ngươi bị trúng độc?"
"Là Thực Cốt Đan, ta còn chịu đự..." Tiêu Kỳ chưa nói hết câu, lại bị Quân Vô Cực nhét vào miệng một viên đan dược.
Đó là Cực Phẩm Giải Độc Đan do nàng luyện chế, có thể giải hầu hết các loại độc.
Thực Cốt Đan tuy lợi hại, nhưng so với Cực Phẩm Giải Độc Đan thì chẳng là gì.
Sau khi nuốt đan dược, Tiêu Kỳ rõ ràng cảm nhận được nỗi đau trên người đang giảm dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-911-ke-chiem-to-chim-khach.html.]
Hắn nhìn Quân Vô Cực bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên cảm thấy nàng chưa chắc đã không phải là đối thủ của Thiên Y Cung.
Quân Vô Cực lại ném cho hắn một túi trữ vật: "Ta đi tìm Lâm Thái Vy, đồ đạc bên trong ngươi cầm lấy, nếu có người tới, đừng khách khí với chúng."
Nói xong, không đợi Tiêu Kỳ phản ứng, nàng nhanh chóng bước ra ngoài.
Bên ngoài, hai tên lính gác vẫn đứng như phỗng.
Quân Vô Cực không thèm để ý chúng, trực tiếp đi tìm kiếm khắp Triệu phủ.
Triệu phủ này chính là nơi Tạ Lưu Cảnh từng cho nàng ở, Quân Vô Cực còn khá quen thuộc.
Vì vậy nàng không tìm kiếm lung tung, mà đi thẳng đến chỗ Tạ Lưu Cảnh từng ở.
Nạp Lan Phi Tuyết chiếm tổ chim khách, chiếm đoạt Triệu phủ, ý đồ quá rõ ràng, nơi nàng ta ở, Quân Vô Cực đoán một cái là biết.
Quả nhiên, tiểu viện nàng và Tạ Lưu Cảnh từng ở canh gác nghiêm ngặt, rõ ràng Nạp Lan Phi Tuyết đang ở đó.
Tuy nhiên, Lâm Thái Vy chắc không ở đây.
Nạp Lan Phi Tuyết không thể để người khác ở cùng nơi này.
Quân Vô Cực đi quanh quẩn gần đó, nhanh chóng phát hiện một người phụ nữ đi một mình.
Đầu ngón tay búng nhẹ, sợi kim đen phóng ra như điện, người phụ nữ kia lập tức cứng đờ.
Để tiện cho việc thẩm vấn, lần này nàng không tấn công vào thức hải.
Nàng dùng tay khoác cổ người phụ nữ, lôi vào bụi cây bên cạnh, d.a.o găm chĩa vào đan điền, thì thầm bên tai: "Lâm Thái Vy đâu? Nói cho ta biết nàng bị nhốt ở đâu? Không thì ta moi linh căn của ngươi ra!"
Người phụ nữ vừa giận vừa sợ, nhưng không thể cử động, linh lực cũng không thể sử dụng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Quân Vô Cực: "Ngươi là ai?"
"Xoẹt!" Dao găm của Quân Vô Cực đ.â.m vào bụng người phụ nữ: "Nói nhanh, Lâm Thái Vy rốt cuộc ở đâu!"
Người phụ nữ lúc này mới sợ hãi, nàng kinh hoàng nhìn Quân Vô Cực, nhưng vẫn đe dọa: "Ngươi dám động vào ta, tiểu thư Nạp Lan sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Xoẹt!" Dao găm đ.â.m sâu hơn.
Người phụ nữ lập tức vỡ mật: "Tôi nói!"