Cánh cửa xe đóng kín, ngăn cách ánh tò mò.
Tạ Lưu Cảnh vẫn yên tâm, tự thiết lập một kết giới, cách ly âm thanh và sự dò xét.
Chàng nhíu mày, ánh mắt tán thành Quân Vô Cực: "Liệu nguy hiểm ?"
Tạ Lưu Cảnh vốn ủng hộ việc Quân Vô Cực tay cứu con nhà , nhưng nếu nàng quyết định, cũng sẽ phản đối.
Chỉ là cái gọi là "chia sẻ thọ nguyên" như chuyện cổ tích, tựa như một loại cấm thuật nào đó, khiến Tạ Lưu Cảnh vô cùng lo lắng, sợ rằng Quân Vô Cực khi thi triển thuật pháp sẽ phản phệ, thậm chí liên lụy.
Cấm thuật vốn dĩ nguy hiểm, dù là thi triển thi triển, đều thể gặp phản phệ, thể trọng thương.
Đây là cấm thuật mà Tạ Lưu Cảnh từng qua, thể yên tâm?
"Sẽ chuyện gì ."
Quân Vô Cực trả lời xong thì chính nàng cũng giật . Thật kỳ lạ, rõ ràng là đầu thử nghiệm, nhưng nàng tràn đầy tự tin một cách khó hiểu.
Như thể đây chỉ là một việc nhỏ thể thành dễ dàng.
Tạ Lưu Cảnh đành bất lực, chỉ thể canh ở một bên.
Trong khi họ trao đổi, Nguyễn Thi Vận đang chờ một cách cẩn thận lo lắng đến mức tim đập thình thịch.
Nàng lén dỏng tai lên ngóng, cả trái tim như treo ngược, sợ rằng Quân Vô Cực sẽ đột nhiên đổi ý.
Mãi đến khi Quân Vô Cực lên tiếng, Nguyễn Thi Vận mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng Quân Vô Cực với ánh mắt ơn, nở một nụ nịnh nọt.
Quân Vô Cực lấy một con d.a.o nhỏ bằng linh ngọc, chỉ chiếc ghế bên cạnh với Nguyễn Thi Vận: "Ngồi lên , thi triển thuật pháp cần lấy tâm đầu huyết của hai , đừng chống cự."
Nguyễn Thi Vận đến "tâm đầu huyết", tim đập loạn xạ.
Tâm đầu huyết đối với một cực kỳ quan trọng, nếu chỉ lấy của nàng thì còn đỡ, nhưng còn thêm Chu Duệ Hy, nàng thật sự yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-953-tam-dau-chi-huyet.html.]
Do dự một hồi, Nguyễn Thi Vận vẫn nhịn : "Quân cô nương, nhất định lấy tâm đầu huyết ? Ta sợ Duệ Hy chịu nổi."
"Ta dám tay, tất nhiên sẽ để gặp chuyện."
Quân Vô Cực khẽ, vén áo của Chu Duệ Hy lên, dùng kim châm vị trí tim, tạm thời phong bế tâm mạch của .
Con d.a.o linh ngọc khẽ rạch một đường nhỏ n.g.ự.c Chu Duệ Hy, đó khéo léo lấy một giọt tâm đầu huyết.
Nguyễn Thi Vận suýt nữa kêu lên khi chứng kiến cảnh , nhưng Quân Vô Cực chỉ khẽ vung tay, vết thương n.g.ự.c Chu Duệ Hy lập tức biến mất để dấu vết.
Thấy , Nguyễn Thi Vận mới thật sự nhận , Quân Vô Cực chỉ là một luyện đan sư lợi hại, mà còn là một y sư tài ba.
Là hoàng hậu, là con gái của Nguyễn Đạo Hằng, Nguyễn Thi Vận kiến thức ít.
Nàng từng , một y sư cao thâm thể chữa lành vết thương mà cần dùng thuốc.
Tuy nhiên, những y sư như khi chữa trị vẫn kết ấn pháp quyết.
Người nhẹ nhàng như Quân Vô Cực, nàng những từng thấy, mà ngay cả cũng từng qua.
Nguyễn Thi Vận thầm kinh hãi, nhưng cũng vì thế mà càng thêm tin tưởng thuật pháp sắp tới của Quân Vô Cực.
Quân Vô Cực nhanh chóng lấy tâm đầu huyết của Nguyễn Thi Vận, đó bắt đầu thi triển thuật pháp.
Cùng lúc đó, bên ngoài xe ngựa.
Chu Thanh Oánh ánh mắt nhưng sắc lạnh dán chặt cánh cửa đóng kín, lo lắng hỏi Nguyễn Đạo Hằng: "Ngoại công, Quân Vô Cực thật sự thể thành công ?"
Giọng nàng nhỏ nhẹ, như chú thỏ nhút nhát.
Nguyễn Đạo Hằng lập tức trầm mặt, vui nàng: "Chẳng lẽ ngươi mong nàng thất bại?"
Mộng Vân Thường
"Con... con dám nghĩ như !" Chu Thanh Oánh cảm thấy oan ức, dù chia sẻ thọ nguyên của , nhưng nàng cũng từng nghĩ tới việc để Chu Duệ Hy chết.
Sao Nguyễn Đạo Hằng thể nghi ngờ nàng như ?