họa vô đơn chí.
 
Nhà họ Triệu – nơi  đính hôn cùng  –   tin phụ  gặp chuyện, lập tức trong đêm kéo tới, ép lui mối hôn.
 
Ngày , bà mối hết lời khen ngợi:
 
“Cô nương Nhạn Nhi tay chân lanh lẹ,  đỡ đần bếp núc, giở nồi xào chảo chẳng thua kém gì ai, quả là mẫu  giỏi lo liệu cuộc sống.”
 
“Huống hồ gương mặt tròn trịa, cằm đầy trán rộng, tướng mạo phúc hậu,  qua   là mệnh vượng phu ích tử.”
 
Giờ đây,  chồng tương lai  vênh váo sỉ nhục:
 
“Con bé Cao Thu Nhạn   , cây kim thêu cầm  nổi, đến Tam Tự Kinh cũng   xong, thô tục dốt nát chẳng thể gả  cửa nhà  !”
 
“Lại còn cái gò má , nhô cao tận trời! Cổ thư  , đàn bà gò má cao, s-á-t phu  cần d-a-o đấy!”
 
Triệu Hữu Tài – vị hôn phu của  – co ro phía  như đứa trẻ  cai sữa, chỉ  kéo tay áo , thì thào:
 
“Mẫu , đừng  nữa…   lui  thì cứ  rõ, cần gì  nhục mạ nàng.”
 
Đối với Triệu Hữu Tài,  thật chẳng  bao nhiêu tình cảm.
 
Mối hôn  là do phụ    ý. Người : “Gả chồng, chính là gả cái ăn cái mặc.”
 
Nhà họ Triệu chỉ  một   là độc đinh,   dẫu   đỗ đạt  quan  trở về nối nghiệp gia tộc, thì bụng cũng  đến mức đói. Mụ Triệu thị  nổi tiếng là  cưng con, gả đến nhà , thể nào cũng  sống an nhàn sung sướng.
 
Ngày gặp mặt, bất kể   gì, lời đầu tiên  thốt  luôn là:
 
“Mẫu   bảo rằng…”
 
Ta hỏi :
 
“Vậy  sự trong đời ngươi đều   theo mẫu  ?”
 
Hắn gãi đầu, vẻ ngượng ngập:
 
“Ấy là mẫu   mà… lẽ nào   lo cho  ?”
 
Đến lúc   mới thật sự hiểu rõ — cái gọi là “Triệu thị  che chở” , thì che là che cho con trai bà , còn cái  bà “che khuất” chính là con dâu nhà  .
 
Ta lấy  mười lượng bạc sính lễ năm xưa, “xoạt” một tiếng rải thẳng xuống đất:
 
“Lui thì lui! Hạng  như các ngươi,   thèm gả  cũng chẳng thiết!”
 
Triệu thị  xổm xuống đất,  nhặt từng thỏi bạc  lẩm bẩm chửi rủa:
 
“Thế gian   gì  nữ nhi nào  thô lỗ thế chứ! Đáng đời ế suốt kiếp!”
 
Ta trở về phòng, thấy phụ   yên  giường, mắt mở trân trân  lên trần nhà, trong hốc mắt là từng vệt lệ trong suốt lặng lẽ trào .
 
Người hận thế đạo bạc bẽo, hận chính     thấu,  sợ   lui hôn  sẽ  còn ai chịu cưới.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-do-te-cao-thu-nhan/chap-2.html.]
Ta  xuống mép giường, cầm tay phụ , dịu giọng dỗ dành:
 
“Cha , nếu thực sự  ai rước, thì nữ nhi ở  trọn đời bầu bạn cùng cha cũng  mà.”
 
Tết Trừ Tịch năm , chúng  đón  mấy vui vẻ.
 
Chỉ dám c-ắ-t một miếng th-ị-t nhỏ, dán thêm vài bức hoa c-ắ-t giấy lên tường, cũng coi như góp chút hỷ khí mong xua  điều xui rủi.
 
Phụ  vốn định chờ  thể khôi phục  sẽ trở  nghề cũ, nhưng lời đồn đại bên ngoài cứ ngày một lan xa.
 
Có kẻ bảo từng thấy phụ  nhổ nước bọt  món ăn;   kẻ bịa rằng   nhà xí xong chẳng buồn rửa tay  vẫn tiếp tục nấu nướng.
 
Tường  đổ, thì  đời nào tiếc sức xô thêm một đạp.
 
Từ đó, chẳng còn ai chịu mời phụ   tới chấp chưởng bếp núc nữa.
 
May mà phụ  chẳng  hạng dễ gì chịu khuất phục.
 
Người bán  căn nhà cũ, mang theo hành lý đơn sơ, dắt  lên thành mở một sạp bán th-ị-t lợn.
 
Hôm chuẩn  lên đường, tiểu thúc cũng  bám theo. Phụ  chỉ hừ lạnh, trừng mắt một cái mà dằn  trở :
 
“Ta nuôi con gái là đạo lý trời đất. Còn ngươi,  lớn từng ,   ăn bám  mãi,   thẹn ?”
 
“Hồi đó ngươi chẳng  mong  ch-ếc sớm cho rảnh ? Giờ  còn sống nhăn, ngươi   mặt mũi tới gần?”
 
“Đợi khi   , chỉ e đến nước th-ị-t ngươi cũng chẳng còn phần !”
 
Phụ   từng sống mấy chục năm cùng d-a-o th-ị-t thớ x-ư-ơ-ng, chuyện r-ó-c x-ư-ơ-ng, chặt th-ị-t với  chỉ như múa tay  mặt.
 
Người đến mua th-ị-t, phụ  chẳng bao giờ ngại mở lời hỏi  một câu:
 
“Dùng  món gì ? Để  chọn giúp phần th-ị-t thích hợp.”
 
Th-ị-t kho nên dùng ba chỉ đủ mỡ đủ nạc. X-ư-ơ-ng sườn đem hấp  om đều thơm. Xào th-ị-t sợi thì chọn thăn lưng. Còn nấu canh bổ, cứ chọn ống x-ư-ơ-ng là  nhất.
 
Khách đến mua th-ị-t  dùng để nấu món gì, phụ   liền  thể c-ắ-t lát, th-á-i sợi cho  ý.
 
Vậy nên quầy th-ị-t nhà  lúc nào cũng đông đúc hơn  khác.
 
Phương nương tử là chủ một tiệm bánh bao, bà đặc biệt thích tới sạp  mua mỡ gáy heo. Bà , cả chợ chỉ  sạp nhà  là phủ vải sạch sẽ, khe thớt  vướng lấy một hạt bùn đen.
 
“Thật  ngờ Đại ca nhà họ Cao cao to lực lưỡng thế , mà  là  chu đáo như .”
 
Phụ   thật chẳng chịu nổi  khen, một câu thôi  đỏ bừng mặt. Người vội vàng xua tay:
 
“Là do con gái  chu đáo, con bé  thật  tính,  việc nhanh nhẹn  ưa sạch sẽ.”
 
Mặc cho phụ    sức tô vẽ cho  thế nào, thì kẻ thật lòng để ý  chẳng mấy ai.
 
Chỉ  Vương thẩm là  ngại vất vả mai mối cho .