Sau bữa ăn, Lâm Thanh Tuyền lục lọi trong chiếc hòm gỗ, lấy  một chiếc trâm ngọc, cẩn thận cài lên tóc .
 
“Thu Nhạn cô nương, chiếc trâm  là do  chép sách,  thư   mà đổi lấy. Dẫu  chút vết nứt, hoa văn cũng chẳng tinh xảo, song đó là thành ý lớn nhất của . Mong cô đừng chê.”
 
Ta khẽ ấn tay lên túi áo bên n.g.ự.c – nơi  chiếc khóa vàng hộ  mà phụ  từng trao –   nghĩ, lúc  lấy  sợ sẽ khiến  khó xử.
 
Liền vội vàng tháo sợi dây đỏ đang đeo  tay xuống, đưa cho :
 
“Ta   thêu thùa, cũng chẳng giỏi kim chỉ, chỉ  sợi dây đỏ  là do chính tay  đan. Mong  từ nay về   bình an vô sự.”
 
Mẹ chồng tương lai lấy từ đáy hòm  chiếc vòng bạc gia truyền tặng . Tay bà run run, mấy  chạm  nhưng chẳng  đeo .
 
Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Tuyền cầm lấy tay , nhẹ nhàng đeo .
 
Bàn tay  mát lạnh, những ngón tay khẽ chạm  lòng bàn tay  ngứa ngáy, tê tê như  điện chạy qua.
 
Đến lúc chia tay  về,  chồng dặn Lâm Thanh Tuyền tiễn   đầu ngõ. Hai đứa  s-á-t , tay nọ sắp chạm tay , còn  kịp dính lấy một khắc...
 
Sau lưng  vang lên một tiếng hét the thé:
 
“Ngươi, ngươi… mau buông sư phụ  !”
 
Quay đầu  thì thấy một tiểu nha đầu  đằng  – chính là Tiểu Mãn, con gái của dì Phương, cũng là tiểu đồ  của Lâm Thanh Tuyền.
 
Lần đầu tiên   thấy vẻ mặt giận dữ của . Cổ  đỏ bừng, hai má cũng ửng lên,  Tiểu Mãn  như trách mắng,   như năn nỉ:
 
“Ngươi... mau  về .”
 
Chuyện  và Lâm Thanh Tuyền đính hôn  truyền ,  trong chợ  xóm  đều  cha con  điên .
 
“Lão Cao , thật sự  gả con gái cho Lâm tú tài ? Người  sách mà, ngốn bạc lắm đó! Ta e là mỗi ngày bán năm con heo cũng  đủ cho  mua giấy bút !”
 
“Ta thấy rõ là  nhắm  túi bạc nhà ngươi !”
 
Lại  gã độc  họ Lưu, mắt gian mày chuột,   tự trọng cũng chen  cợt nhả:
 
“Này, la s-á-t m-ổ heo! Biết sớm ngươi khát đàn ông đến thế, thì    tay  ! Nói gì thì ,  còn  chiều  hơn cái gã tú tài mặt lạnh  đấy!”
 
Ta chẳng buồn nhiều lời, múc luôn một gáo bã thức ăn heo trong thùng, ụp thẳng lên mặt :
 
“Chỉ ngươi? Dù   xuống tóc  chùa  ni cô cũng chẳng liếc mắt  một !”
 
Hai bên nhà chẳng  ý kiến gì lớn, hôn sự nhanh ch-óng  định đoạt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-do-te-cao-thu-nhan/chap-4.html.]
Ngày mười tháng , đúng  tiết  cưới hỏi. Ta chẳng  kiệu hoa, cũng  mang khăn trùm đầu, càng  theo đuổi mấy thứ nghi lễ rườm rà. Chỉ mặc một chiếc váy đỏ,  tự   sang nhà chồng.
 
Ta nghĩ bụng, kỳ thi hương sắp đến gần, Lâm Thanh Tuyền nhất định  để hết tâm trí  sách vở. Việc cưới xin, đơn giản  thì cứ đơn giản.
 
   ngờ, gian phòng nhỏ     dọn dẹp sạch sẽ, góc giường  bằng chăn mới màu đỏ rực.
 
Ta chẳng     chắt bóp từng đồng từ bao lâu mới dành dụm nổi một bộ chăn nệm tử tế thế .
 
Ta   bộ  tịch, chỉ cầm ly , nghiêng  dâng lên cho  chồng,  lặng lẽ trở về phòng nghỉ ngơi.
 
Tới tận canh ba, Lâm Thanh Tuyền mới ôn bài xong.
 
Chàng cởi trường sam, định lên giường nghỉ, thì bắt gặp chiếc túi gấm đặt  bàn, ngạc nhiên hỏi:
 
“Sao túi   ở chỗ nàng?”
 
“Nếu   ở chỗ , lẽ nào ở tay  khác? Trên đó thêu đàn nhạn bay, chẳng   đưa    ?”
 
Nghe thế, Lâm Thanh Tuyền chỉ  ngây ngô. Dưới ánh nến chập chờn, giọng  khẽ như gió thoảng:
 
“Vợ chồng là một thể, của nàng  của  nào  gì khác biệt?”
 
Ta  xong trong lòng như  con mèo nhỏ đang cào nhẹ. Thì , hôn sự ... chẳng  chỉ  mỗi   một lòng một .
 
Chàng cởi áo,  xuống bên . Hai đứa giống như hai khúc gỗ,  cứng đơ bên , im lìm chẳng nhúc nhích.
 
Chuyện ... chẳng lẽ  để  chủ động ?
 
Ta âm thầm đếm trong lòng: một, hai, ba... ba... ba... nếu  đếm tới năm mà  vẫn  nhích  gần, thì ...  mặc kệ đấy nhé!
 
May ,  kịp đếm hết,   dịch  s-á-t bên.
 
Không ngờ  hình gầy guộc   ẩn chứa sức lực đến .
 
Sợ ảnh hưởng  hôm  lên lớp,   dám quấn quýt quá lâu, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy cánh tay   chìm  giấc ngủ.
 
Sáng hôm  tỉnh dậy, Lâm Thanh Tuyền  rời nhà đến thư viện. Mẹ chồng  hề thúc giục gì, chỉ âm thầm hâm sẵn một nồi cháo đậu xanh đợi  dậy dùng.
 
Ta bước , thấy bà đang  mò định giặt váy áo giúp , liền vội vàng chạy đến ngăn :
 
“Nương,  cứ an tâm nghỉ ngơi, mấy việc  cứ để con .  giờ con   quầy bán th-ị-t, trong nhà  nhớ giữ sức khỏe cho con yên lòng.”
 
Mẹ chồng gật đầu bảo  yên tâm,  rằng từ xưa đến giờ, bà đều sống qua những ngày như thế.
 
Ta bước  khỏi sân, ngoảnh  liền thấy  chồng vẫn còn nghiêng đầu  khung cửa sổ, cố rướn cổ ngóng theo.