kỳ thi    điểm dừng. Tiếp theo  còn  lên đường  kinh ứng thí hội thí.
 
Lâm Thanh Tuyền lo lắng  yên cho , còn  cũng  thể để   một . Phụ   chẳng nỡ để  rời xa, nên  khi bàn bạc kỹ lưỡng, cả bốn  chúng  cùng quyết định lên kinh thành.
 
Phụ  thu xếp  quầy th-ị-t, gom hết  bạc tích cóp  mấy năm nay, cẩn thận đếm từng đồng một.
 
Lên kinh thành cần ăn uống, cần thuê phòng, cần mua sách vở, còn  nộp học phí – xem   bạc của  và phụ  dành dụm bao năm cũng sắp tiêu sạch.
 
Phụ    thở dài than thở:
“Tính bụng là cưới  con cái  thì  cũng thong thả nghỉ ngơi, ai ngờ giờ thành trâu già kéo cày, cứ cày đến ch-ếc mới thôi.”
 
Rồi  liếc  Lâm Thanh Tuyền mà nghiến răng ken két:
“Nếu cái thằng tiểu tử họ Lâm  dám quên nghĩa bội ơn, đừng trách  r-ạ-ch cổ nó một nhát, chặt x-ư-ơ-ng r-ó-c th-ị-t cho ch-ó ăn!”
 
Ta  xong mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp sống lưng.
 
Đêm , Lâm Thanh Tuyền trằn trọc mãi chẳng ngủ yên.
 
Ta , con đường phía  còn lắm truân chuyên, núi cao nước sâu,  dẫu vững chí cũng khó tránh  muộn phiền.
 
Một lát ,  trở dậy, khoác áo   ngọn đèn, lặng lẽ vung bút  gì đó.
 
Viết xong,  gọi  .
 
Những khoản bạc  âm thầm bỏ  giúp đỡ nhà chồng từ ngày về đây,  đều cẩn thận ghi  từng đồng,  sót một chữ.
 
Trên bàn đặt bốn tờ khế vay, giấy trắng mực đen, đ-á-nh dấu rõ ràng từng ngày từng tháng, bên  còn in cả dấu tay đỏ tươi.
 
Chàng cầm từng tờ,  chậm rãi:
 
“Tờ thứ nhất, ba lượng bạc – nàng bỏ  mua rau mua th-ị-t, bù đắp chi tiêu trong nhà.”
 
“Tờ thứ hai, năm lượng – chuẩn  hành lý cho   khi  trường thi.”
 
“Tờ thứ ba, năm lượng nữa – là khoản mua bút mực, giấy nghiên, đều do nàng xuất .”
 
Đến tờ cuối cùng, giọng  thấp :
 
“Tờ  ghi rõ – kẻ vay là Lâm Thanh Tuyền, vì cần kinh phí lộ trình lên kinh ứng thí, đặc biệt hướng đến Cao Thành vay ba mươi lượng bạc. Hứa sẽ  trả đủ cả gốc lẫn lời đúng hẹn ba năm kể từ ngày lập khế, lời hứa  bằng văn tự, nay lập tờ   bằng.”
 
Ta thoáng sững .
 
Chàng  ghi tên phụ   lên giấy, biến món bạc thành khoản vay danh chính ngôn thuận.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-do-te-cao-thu-nhan/chap-6.html.]
Là   để cha  một đường lui, cũng là để lòng  vững .
 
Một  như … dù  cùng  nghèo thêm mười năm,  cũng  bao giờ hối hận.
 
“Chàng hà tất  lập những tờ giấy ? Thiếp    tin .”
 
Lâm Thanh Tuyền nghiêm giọng đáp:
“Ta  thể trái lòng mà  rằng   khao khát kinh kỳ. Mười năm dùi mài bút nghiên, nay chỉ còn một bước cuối cùng –  thật sự  thử.”
 
“  cũng chẳng dám đảm bảo tương lai   thể công thành danh toại. Phụ  nàng  dốc hết nửa đời tích góp  ,  chỉ e bản  sẽ trở thành gánh nặng khiến   thất vọng.”
 
“Chưa bàn tới chuyện    quyết chẳng phụ nàng, nhưng nếu lỡ  biến cố gì ngoài ý … những tờ khế vay  chính là bằng chứng. Nàng và phụ   thể mang đến công đường, bất kể khi nào,  cũng  chối cãi.”
 
Tới lúc khế ước  trao tận tay phụ  ,  cầm lên xem hồi lâu, thở dài một tiếng:
 
“Giấy nợ vốn là vật phòng quân tử, chẳng phòng kẻ tiểu nhân.”
 
Rồi  gật đầu cảm khái:
 
“ với tấm lòng , đủ  thằng nhỏ  là bậc quân tử .”
 
Thế là cả nhà thu xếp hành lý, cùng  lên đường tới kinh thành.
 
Xe ngựa lọc cọc dằn xóc suốt nửa tháng ròng, cuối cùng cũng đặt chân tới cố đô.
 
Kinh thành… quả nhiên rộng lớn, phồn hoa, khiến    ngửa đầu  mãi chẳng hết.
 
Những tấm lụa hoa  xem là sang quý nhất quê nhà, đặt chân đến kinh thành  chỉ là thứ thường dùng, ngay cả gánh hàng rong cũng mặc còn chỉn chu hơn cả các phú hộ nơi thôn quê.
 
Mâm cơm tươm tất nhất ở nhà  chẳng qua cũng chỉ là gà, vịt, cá th-ị-t đổi món theo ngày. Thế mà ở tửu lâu chốn kinh thành,   chỉ ăn đồ tươi sống. Măng xuân  hầm trong nước gà cho đến khi thấm đượm, cá thì  vớt từ chậu lên còn nhảy tanh tách, chẳng đợi  một khắc là   đem dọn.
 
Nếu để lâu thêm một chút, hương vị cũng vơi mất một nửa.
 
Cá  lọc lấy th-ị-t, phần x-ư-ơ-ng đem giã, nấu  nước dùng trắng như sữa, chỉ giữ  phần tinh khiết nhất để hầm đậu phụ.
 
Ở quê , đậu phụ là thứ chỉ  nhà nghèo mới ăn.
 
Phụ    mà trợn mắt líu lưỡi, liên tục than rằng  mở mang tầm mắt.
 
Người vốn định mở một tiệm ăn nhỏ, bán mấy món dân dã kiếm kế sinh nhai.  chỉ qua vài hôm ở đây, niềm tin  tay nghề chợt tan biến.
 
Sau bao đêm trăn trở, cuối cùng phụ   quyết định dựng một quầy bán mì  cổng thành.
 
Chỗ  chủ yếu là phu khuân vác, tiểu thương   tấp nập, dân quê gánh gồng hàng hóa  chợ. Với bọn họ, no bụng mới là chuyện hàng đầu.