Cuối cùng, mẫu  –   nuôi  khôn lớn – cất giọng khàn đặc, nghèn nghẹn thốt  sự thật mà bấy lâu nay  chỉ dám âm thầm đoán:
 
“Thanh Tuyền... con đúng là  nhặt  bên bờ sông.”
 
“Ta từ nhỏ vẫn luôn kể với con rằng phụ  con theo quân chinh chiến, tử trận nơi sa trường.  thực , từ ngày  nhà chồng  ruồng bỏ,   từng tái giá.”
 
Bà dừng một chút    đầy xót xa:
 
“Giờ đây con  rõ gốc gác, nếu   về nhận tổ quy tông nhà họ Trần,  cũng  ngăn cản. Nhà  quyền thế tiền tài, ắt  thể giúp con mở  tiền đồ rộng lớn.”
 
Sau cái ch-ếc của chính thất nhà họ Trần vì bạo bệnh, Trần di nương –  năm xưa chỉ là  –  nâng lên  chánh thất.
 
 cũng chính  khi qua đời, Trần đại nương  bí mật cho Trần lão gia uống tuyệt tử dược. Từ đó về , Trần phủ dù vàng son rực rỡ cũng chẳng thể  thêm một đứa con trai nối dõi nào nữa.
 
Mẹ  đời  thì  hàng vạn .
 
 nếu  phân  từng bậc, thì tình mẫu tử – há  thể gộp  một mà xét cho bằng?
 
Trên đời,  những   như Trần đại nương – đến tận phút lâm chung vẫn còn mưu toan tính toán cho tương lai con ruột.
 
Cũng  những   như Trần phu nhân – đứa con  sinh   nỡ buông tay bỏ mặc.
 
 cũng   như  nuôi – chẳng cầu báo đáp, chẳng vướng huyết thống, vẫn lặng lẽ dốc nửa đời gồng gánh nuôi một đứa trẻ chẳng mang chung một giọt m-á-u.
 
Bao năm nay, Trần phu nhân cùng Trần lão gia giữ lấy cơ nghiệp lớn lao, nâng niu cưng chiều Trần công tử như ngọc như vàng. Tiền bạc, quyền thế, vinh hoa phú quý hưởng thụ chẳng thiếu điều gì.
 
Chỉ là… giữa đêm khuya thanh vắng, trong cơn mộng chập chờn, liệu họ  bao giờ nhớ tới đứa trẻ từng   quăng bỏ giữa dòng nước xiết?
 
Ta  xong, trong lòng dậy lên trăm mối cảm xúc – buồn, giận, thương, xót, chẳng thể  rõ thành lời.
 
Lâm Thanh Tuyền thì chẳng chịu nổi cú sốc . Chàng lao  sân, ngã quỵ giữa nền đất,    , nước mắt nước mũi chan hòa, đau đớn đến tận x-ư-ơ-ng.
 
Từ khi lấy  tới nay,   từng thấy  rối loạn như thế.
 
Định chạy theo can ngăn, thì phụ   đưa tay ngăn , giọng bình thản mà sâu xa:
“Cứ để nó trút  . Kìm nén trong lòng lâu ngày, sẽ hóa thành bệnh mất thôi.”
 
Ba ngày  kỳ thi hội,  một buổi chiều muộn,  của phủ họ Trần đến truyền lời, mời công tử họ Lâm đến một chuyến.
 
Ta lo nhà họ Trần  tâm địa bất chính, bèn cố ý cùng Thanh Tuyền đồng hành. Suốt dọc đường,   ngừng căn dặn :   ăn uống bất kỳ thứ gì của họ, cũng   ở  quá lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-do-te-cao-thu-nhan/chap-8.html.]
 
Thanh Tuyền mỉm  bảo  an tâm,  rằng nhà họ Trần bất quá chỉ  tìm kiếm một sự thật, thời điểm  sẽ   gì mạo hiểm . Nói   ung dung bước qua cửa lớn phủ Trần.
 
Ước chừng qua một nén nhang, Thanh Tuyền trở .
 
Chàng trông  vẻ nặng trĩu tâm sự, cả đoạn đường về nhà, chúng  đều trầm mặc   một lời.
 
Tối đến,  rốt cuộc cũng cất lời, dường như  sẵn sàng trút bỏ nỗi lòng:
 
“Thực , đây   là một câu hỏi trắc nghiệm chỉ  một đáp án. Nếu  nhận  nhà họ Trần,  thể đảm bảo cho   nửa đời   hưởng vinh hoa phú quý,  lo ăn mặc. Hơn nữa, ai cũng  , nhà họ Trần về  nhất định  thể trở thành chỗ dựa lớn cho .”
 
Nghe đến đây,  mơ hồ đoán  lựa chọn của .
 
Thế nhưng lời  chợt chuyển hướng:
“ hôm nay    với phu nhân họ Trần về năm sinh tháng đẻ của , đồng thời cũng nghiêm túc khẳng định rằng,    đứa con ruột mà họ  tìm. Ta sinh  ở ngõ Phá Ngõa, lớn lên tại huyện Thanh Châu.”
 
Ta dùng  lời của  đáp lời nàng :
 
“Thế gian vốn   những chiếc lá tương tự , huống hồ là ?”
 
“Cho dù năm xưa phu nhân họ Trần  nỗi khổ bất đắc dĩ mà vứt bỏ , nhưng nếu bà  thật sự thương , liệu  chọn đúng đêm  kỳ thi lớn của  để   những lời  ?”
 
“Bà   để tâm đến tiền đồ của , chẳng lo lắng đến  thể , càng  bận tâm  sống thế nào bao nhiêu năm nay. Đối với bà , cái bà   chẳng qua là một đứa con trai. Mà đứa đó,  nhất định  là . Ai cũng .”
 
Nghe đến đây,  bỗng thấy bản   thật hẹp hòi.
 
Chàng  sang , nhẹ giọng hỏi:
 
“Nhạn nhi, nàng  trách  ? Ta  từ chối vinh hoa phú quý đang bày ngay  mắt. Nếu   thi  đỗ, e rằng   còn đủ dũng khí để    nữa. Khi đó, chúng  đành  về Thanh Châu, tìm một con đường khác mà sống thôi.”
 
Ta  lớn:
 
“Ha ha ha,   ! Nếu thi  đỗ thì  về quê mở trường tư, cùng lắm thì  với cha    về nghề cũ,  một bà đồ tể cũng   . Khi đó  đừng chê  là .”
 
Có lẽ tiếng  của  quá lớn, khiến ánh mắt   ch-ói,   đầu   , ánh mắt mang theo một tia khó hiểu.
 
Ta lập tức cảm thấy  , vội vàng lẩm bẩm:
 
“Xúi quẩy, xúi quẩy! Nhất định  sẽ thi đỗ, đừng để tâm đến lời lẽ bừa bãi của .”
 
Thanh Tuyền cuối cùng cũng nhẹ nhõm mà mỉm .