Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 119: Nếu Thần Có Tư Dục
Cập nhật lúc: 2025-10-21 01:10:42
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư Hoán Văn phát hiện thích Cố Lam, chủ yếu là vì tư duy của Cố Lam nhanh nhạy, dường như chỉ mới thể rõ biểu cảm của cô.
Sau khi Cố Lam trở về phòng, Tư Hoán Văn kabedon Cố Lam, tỉ mỉ biểu cảm của cô, dùng ánh mắt phác họa đường nét khuôn mặt cô.
Anh mang theo sự phóng khoáng và quý phái của một đàn ông, khi về phía Cố Lam, ánh mắt sâu thẳm mê hoặc ——
Sau đó, vị soái ca ánh mắt sâu thẳm Cố Lam túm cổ quăng ngoài.
Kabedon gì đó đối với Cố Lam mà quả thực buồn ?
Tư Hoán Văn loạng choạng định , lúc cũng nên lộ biểu cảm gì, nhưng chính cũng cảm thấy chút buồn , đưa tay xoa tóc , vén lên những sợi tóc trán.
“Ra tay còn tàn nhẫn.”
Cố Lam nhếch đuôi lông mày, “Thật sự tàn nhẫn thì sớm phẳng , còn thể chuyện ?”
Tư Hoán Văn cảm thấy lời của Cố Lam lý, nhẹ nhàng lắc đầu, “Cậu đó… Cậu ý tưởng gì? Chúng thể ở đây, đương nhiên, xong dẫn ăn cơm.”
Tư Hoán Văn , mắt Cố Lam, “Thế giới đối với mà là một ác mộng thể thoát khỏi, nhưng chỉ cần coi nó là chuyện liên quan đến , giấc mơ thật là một giấc mơ để thư giãn.”
Tư Hoán Văn ôn nhu, sửa sang quần áo chút nếp gấp của , “Cậu trải qua nhiều chuyện mệt mỏi như , đến đây cứ coi như nghỉ dưỡng .”
“Cái cô Ôn Kỳ Kỳ gì đó, sẽ gặp cô , cũng cần bận tâm đến cô .”
“ dẫn chơi và nghỉ ngơi thật , ?”
Cố Lam Tư Hoán Văn , hỏi một câu, “Cậu gặp cô , thì thể gặp cô ?”
Cố Lam ghế trong phòng, cô mặt hướng về phía lưng ghế, tay lay lưng ghế, hờ hững .
“Đời mấy loại bi kịch, hạnh phúc cũng mấy loại.”
“Muốn gì thì đó là hạnh phúc, nhưng gì thể gì, chính là một loại bất hạnh.”
Tư Hoán Văn rõ ràng vận mệnh của nhưng thể trái, còn tỉnh táo chuyến tàu vận mệnh chạy về một đường ray khác.
Thật những như Tư Hoán Văn hẳn là nhiều.
Tư Hoán Văn tỉnh táo, mà tỉnh táo thường là t.h.ả.m nhất.
Mọi đều say chỉ mỗi tỉnh nhất định là một “chuyện ”, dù quá tỉnh táo thường thể là một “kẻ điên”.
Cố Lam nghĩ, Tư Hoán Văn thất thần, và Tư Hoán Văn từ từ đến bên cạnh Cố Lam, Cố Lam ghế, liền xổm ở bên cạnh ghế, ngẩng đầu Cố Lam.
Ở góc độ nụ của hiện lên rõ ràng trong mắt Cố Lam, ý ấm áp trong mắt cũng .
“ bất hạnh. đôi khi nghĩ, thể dùng hết tất cả may mắn để gặp , cho nên, những thứ còn đều là bất hạnh, nghĩ như …”
Cố Lam lập tức lắc đầu, “ gánh cái nồi nhé. Đừng nghĩ như .”
Tư Hoán Văn nhịn càng vui vẻ, nụ phát từ nội tâm của cho đuôi lông mày, khóe mắt, khóe môi đều một cảm giác thư thái và vui vẻ, nhỏ.
“Không gánh nồi. Vậy cách khác , là may mắn duy nhất trong cuộc đời bất hạnh của , cho nên cũng bảo vệ thật .”
“Nếu phụ nữ đến, cứ đ·ánh ngất xỉu . Lúc đó những lời mà cơ thể , một câu cũng cần tin. Còn , cần nghĩ, giao cho ?”
Cố Lam thể nào giao bất kỳ chuyện gì cho khác.
Làm như an .
lời của Tư Hoán Văn ấm áp, Cố Lam thấy sự mệt mỏi từ trong đó.
Cô cần nghỉ ngơi, lẽ nào Tư Hoán Văn luôn trong môi trường áp lực cao để đề phòng cơ thể mất kiểm soát thì cần nghỉ ngơi ?
Tư Hoán Văn là trong cuộc, từng vì thể thoát khỏi vận mệnh mà lựa chọn tự sát hết đến khác, sự tuyệt vọng đó chắc chắn sâu sắc hơn những gì cô cảm nhận .
Cố Lam nghĩ , gật đầu.
“Được, giao sự vui vẻ cho . Cậu giao sự tự do cho . Thành giao.”
Tư Hoán Văn đưa tay , “Thành giao là bắt tay, nào.”
Cố Lam và Tư Hoán Văn bắt tay .
ヽ(^?^) (^?^)ノ
Cố Lam còn theo bản năng lắc lắc tay, nghĩ đến một câu đồng d.a.o thời thơ ấu của cô ——
Bắt tay , bạn , là chủ nhân là chó.
Chó c.ắ.n chủ nhân một miếng lớn.
Khụ khụ, lúc thì .
Cố Lam và Tư Hoán Văn đạt sự đồng thuận, hai từ trong phòng , vì Cố Lam quăng Tư Hoán Văn ngoài, nên quần áo Tư Hoán Văn chút nếp gấp, tóc càng vì chính xoa mà rối ít.
Tiểu loli Vu Tư vẫn luôn trong phòng khách nghĩ lời Cố Lam , cô còn suy nghĩ kỹ Cố Lam những lời rốt cuộc ý gì, liền thấy thiếu gia và Cố Lam .
Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhạy bén phát hiện quần áo của Tư Hoán Văn nhăn!
Cô nam quả nam ở cùng một phòng!
Quần áo và tóc rối bời.
Đồng thời, mặt thiếu gia còn mang theo nụ , trong mắt lộ sự thỏa mãn ——
Chẳng lẽ!
Thiếu gia chỉ mười phút?
Ánh mắt Vu Tư trở nên vi diệu, trông dáng và thể lực đều tệ như thiếu gia chỉ mười phút ?
Mười phút thì tiểu thụ sẽ chạy mất đó.
Thiếu gia chẳng lẽ thận hư?
Cô vẫn nên nấu nhiều canh bổ thận cho thiếu gia thôi, bỏ nhiều thận …
Vu Tư suy nghĩ lung tung rối loạn, thậm chí chú ý Cố Lam và Tư Hoán Văn đến bên cạnh cô .
Cố Lam thuận tay xoa xoa đầu nhỏ của Vu Tư, , “Có cùng …”
Đi ngoài chơi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-119-neu-than-co-tu-duc.html.]
Đối với Cố Lam mà , chỉ cần ở cùng một chỗ, mang thêm một Tư Hoán Văn mang thêm một tiểu loli là chuyện như .
Hơn nữa, cô thích con gái xinh , loli ngự tỷ đều .
Vu Tư ngờ Cố Lam chủ động mời cô , tim cô đập nhanh, nhịn chút kích động, “Vị thiếu gia , em…”
Tư Hoán Văn nhưng mở lời, “Cô thời gian rảnh. Cố Lam chúng hai là .”
Tư Hoán Văn , liếc Vu Tư một cái, vẻ mặt như đó khuôn mặt trai của hiện lên vài phần thở nguy hiểm, “Gần đây cô bận, đúng Vu Tư?”
Vu Tư ực một ngụm nước bọt, dùng sức gật đầu.
“! Em gần đây bận, thời gian ngoài… Em còn bài tập .”
Cố Lam thấy bài tập , gật đầu, “Vẫn nên thành bài tập đúng hạn, chúng ngoài, em học tập thật , cố lên nhé.”
Cố Lam và Tư Hoán Văn , để Vu Tư một trong phòng khách, trái tim đập thình thịch loạn nhịp.
Đẹp trai quá…
Hơn nữa, ôn nhu thật nha.
Thiếu gia thế mà thể tìm như …
Vu Tư nghĩ , đột nhiên nắm chặt nắm tay nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc!
“Không , như thiếu gia tuyệt đối thể phụ lòng ! Canh bổ thận tráng dương thì là gì ? Lộc nhung gì nhung đúng ? Em mua ngay, nhất định thiếu gia trọng chấn hùng phong!”
Tư Hoán Văn đóng cửa sân bên ngoài, nghĩ đến ánh mắt và biểu cảm của Vu Tư, vài phần vui.
Cố Lam thì để trong lòng.
Trong nhiều đêm tối và bầu trời của giấc mơ, Cố Lam thích nhất là bầu trời ở nơi của Tư Hoán Văn, thể vì thế giới giống với thế giới cô từng sống nhất, nơi cũng bình thường nhất quái vật gì.
Bầu trời đầy , phảng phất như những viên đá quý lấp lánh một tấm màn sân khấu.
Dáng thon dài của Tư Hoán Văn bên cạnh Cố Lam, bộ vest đen phác họa vóc dáng hảo, nhưng so với việc khen quần áo của tinh xảo sang trọng, bằng con trông “ quý phái”.
Tư Hoán Văn dù mặc một cái bao tải đường, cũng thể mặc cái bao tải đó cảm giác sang trọng thời trang phiên bản giới hạn.
Bản như là đứa con cưng của trời cao, ngũ quan quả thực là tạo vật hảo của trời cao, liếc mắt về phía Cố Lam bên cạnh, ánh đèn từ phía chiếu đến, bóng dáng của in xuống mặt đất mắt.
Bóng dáng cũng trông vô cùng ôn nhu.
“Cố Lam”, Tư Hoán Văn thấy Cố Lam chớp mắt chằm chằm , khỏi hỏi, “Cậu đang suy nghĩ gì?”
Có thể Cố Lam suy nghĩ thất thần, chắc chắn là về vấn đề giấc mơ.
Nói thế nào thì Cố Lam cũng là một cô gái, cũng cần bảo vệ, mà từ đến nay đều là cô đang bảo vệ những khác…
Tư Hoán Văn đang nghĩ ngợi và suy đoán, liền thấy Cố Lam .
“ đang nghĩ về .”
Tư Hoán Văn: …
Loại lời quả thực giống như Cố Lam thể , nhưng cũng vì sự đoán , cho nên khi , trái tim sẽ chịu kiểm soát mà đập loạn, nội tâm một trận rung động.
Tư Hoán Văn theo bản năng che n.g.ự.c , còn từng lúc nào lúng túng như thế .
Chỉ một câu, thể là một câu vô tâm, khiến sợ hãi nhịp tim của quá lớn phiền sự yên tĩnh của đêm .
Thiếu niên mặt , , là thiếu nữ kiểu tóc đuôi sói, sợi tóc màu nâu nhạt bầu trời đêm trông chút mờ ảo, làn da trắng nõn của cô phảng phất như ngọc trắng tinh xảo, đuôi mắt hất lên đầy sự phóng khoáng.
Cố Lam dường như thích .
Tư Hoán Văn nhớ rằng bất kể khi nào Cố Lam, cô dường như đều đang , dù đối mặt với khó khăn gì rơi sự tuyệt vọng nào, cô đều đang .
Sự phóng khoáng đó dường như khắc trong xương cốt của cô.
Mọi thể thấy sự cuồng vọng của cô, đây chỉ là một chút biểu hiện từ trong ngoài.
Tư Hoán Văn Cố Lam, chỉ một câu liền nghĩ đến nhiều, bầu trời đêm cũng vì thiếu nữ bên cạnh mà trở nên ôn nhu.
Cố Lam để ý lời của khiến Tư Hoán Văn nảy những suy nghĩ vớ vẩn gì, cô là một nữ thẳng thép, là nghĩ gì nấy.
Cô tiếp tục .
“ nghĩ trai thật đấy.”
Tư Hoán Văn một nữa bạo kích.
Cố Lam thế mà khen trai?
Tư Hoán Văn từ nhỏ trai, từ cô nhi viện đến khi trở thành phú nhị đại qua vô lời khen ngợi, nhưng đều như lúc , một câu đơn giản “Cậu trai thật đấy” của Cố Lam bối rối.
Tư Hoán Văn phát hiện thế mà chút thẹn thùng.
Anh đột nhiên nên trả lời loại lời như thế nào, khuôn mặt tuấn mỹ của mang theo sự ngượng ngùng của một thiếu niên mới chớm nở tình yêu, gò má thậm chí một chút ửng hồng phù hợp với nhân vật “công tử đào hoa” của .
“… Cảm ơn… Ý là, mới chú ý tới ? vẫn luôn trai.”
Tư Hoán Văn đến đây, cảm thấy thích hợp, nhưng lúc đầu óc trống rỗng, “Cậu cũng , trai, , cho nên…”
Cố Lam Tư Hoán Văn đang lẩm bẩm gì, cô giơ tay vỗ vỗ vai Tư Hoán Văn, mặt tiến sát mặt Tư Hoán Văn.
Tư Hoán Văn luôn luôn là “ chủ động”, chỉ là khi Cố Lam đột nhiên chủ động, sững sờ một chút.
Anh thích trêu đùa Cố Lam, thích cảm giác , nhưng trong nội tâm xem Cố Lam như ánh mặt trời cao cao tại thượng…
Tư Hoán Văn ở gần Cố Lam, yết hầu lăn lộn, tay lén lút duỗi về phía eo Cố Lam.
Lúc , cảnh ngày , trăng sáng thưa, tinh nguyệt thất sắc…
Tư Hoán Văn đang định gì đó, Cố Lam ngược nắm lấy cằm , nheo mắt đ.á.n.h giá .
Cố Lam cong môi, thở lướt qua mặt Tư Hoán Văn, “Cậu trai đặc biệt, nghĩ, nếu vẻ của là do Thượng đế ban cho, thì chắc chắn cũng sẽ ghen ghét.”
“Thần tư dục, cũng sẽ …”
Yết hầu Tư Hoán Văn lăn lộn, ——
Em chính là thần minh của .