Anh cảm thấy Khương Nguyệt quá mạo hiểm.
Khương Nguyệt chống nạng: “Cậu trạm thu mua phế liệu của huyện chúng ở ?”
Lữ Tiểu Xuyên ngạc nhiên: “Thùng dầu lớn như , trạm thu mua phế liệu thu .”
Trong ấn tượng của , trạm thu mua phế liệu chỉ thu giấy vụn, chai nhựa. Thùng dầu ít nhất cũng cao hai mét, trong sân chất mấy chục cái: “Theo thì, tìm nhà máy thép xử lý còn đáng tin hơn.”
Khương Nguyệt: “Trong thùng dầu bỏ xăng, thể bán bừa bãi , chỉ thể qua xử lý thu mua phế liệu chính quy.”
Lữ Tiểu Xuyên Khương Nguyệt hiểu những thứ nhưng vẻ hợp lý.
Khương Nguyệt chống nạng, một vòng trong sân, phát hiện trong sân lớn hơn bên cạnh, ngoài thùng dầu , còn lốp xe cháy, ít thép và hai bức tường gạch đỏ.
Lớp ngoài của gạch đỏ hun đen, bên trong vẫn còn mới, những viên gạch tuy đủ để xây nhà nhưng đủ để sửa chữa vài căn phòng trong ngôi nhà nhỏ, tiết kiệm một khoản tiền mua gạch.
Sắp đến trưa , về nấu cơm thôi.
Cô định buổi chiều một chuyến, kiểm kê những thứ hữu dụng ở đây, đó đến trạm thu mua phế liệu xem những thứ nào thể thu mua, những thứ nào vứt .
Lữ Tiểu Xuyên vẫn đang lẩm bẩm, Khương Nguyệt kéo : “Làm phiền chạy thêm một chuyến, đưa đến nhà văn hóa.”
Lúc ngoài, cô mang theo bản vẽ vẽ cho cô giáo Từ, tranh thủ lúc tan sở, đến tìm cô giáo Từ xem mẫu, nếu bà ưng ý và trả tiền đặt cọc thì khó khăn mắt sẽ giải quyết phần nào.
Khương Nguyệt , gõ cửa văn phòng công xã.
Chủ nhiệm mở cửa, thấy là một cô gái.
Giang Tâm Nhu ở ngoài cửa nhẹ nhàng trình bày mục đích đến.
Chủ nhiệm ngạc nhiên: “Lạ thật, hôm nay nhiều mua nhà như . Trùng hợp thật, nãy một cô gái đến xem nhà, ký hợp đồng xong, nếu cô đến sớm hơn một chút thì còn kịp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-202.html.]
Sắc mặt Giang Tâm Nhu đột nhiên sa sầm: “Khương Nguyệt?”
“À, đúng đúng, là cái tên , hai quen ?”
Giang Tâm Nhu “Ừ.” một tiếng, nụ mặt còn giữ nữa: “Cô mua căn nào, còn phòng trống để bán ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dựa theo ký ức kiếp , nơi sắp di dời, dù đắt hơn một chút, cô cũng mua.
Chủ nhiệm khó xử: “Hết , tổng cộng chỉ hai căn rao bán, cô gái mua hết một thể.”
Giang Tâm Nhu nghiến răng nghiến lợi, mặt mày u ám rời .
Cô hiểu nổi, tại Khương Nguyệt để mắt đến ngôi nhà , chẳng lẽ cô cũng là trọng sinh?
Nếu thực sự như thì càng thể để cô sống.
Nghĩ đến đây, trong mắt Giang Tâm Nhu loé lên một tia tàn nhẫn.
...
Lữ Tiểu Xuyên đến nơi như nhà văn hóa thì thấy thoải mái, để Khương Nguyệt xuống: “Chị dâu, ngoài dạo một lát đón chị. Tiện thể tìm xem chỗ nào xe tải.”
“Cảm ơn .”
Khương Nguyệt thực sự thấy trai Lữ Tiểu Xuyên tệ, nhiệt tình, thẳng thắn, chính nghĩa. Khi cô xuống xe đạp, còn đưa tay đỡ, trông giống như chăm sóc khác.
Hơn nữa dáng vẻ của , đúng là ý với Phó Linh.
Chờ xem cơ hội để họ quen .
Bây giờ kiếm tiền mới là quan trọng.