“Không cần phiền chị , mệt!”
Trên tường treo một dãy giấy khen, cả danh hiệu “Học sinh ba ” và giải nhất cuộc thi nhảy, cùng với giải thưởng xuất sắc đồng đội cấp thành phố, tên nhận là Tôn Đình Đình.
Cái tên chút quen, nhưng nó khá phổ biến, thể cô gặp qua nhiều tên như .
Khen ngợi chẳng bao giờ thừa, Khương Nguyệt mỉm khen: “Đình Đình giỏi thật.”
“Ôi, giỏi gì !” Triệu Thục Cầm tươi rói, múc một thìa đầy mạch nha đổ nước nóng , hương thơm lập tức tràn ngập khắp nhà.
“Con bé ngoan, chăm chỉ học hành, nhưng bướng lắm, chịu nổi thất bại, cứ thích đến cực đoan. và bố nó chỉ mỗi một đứa con gái, chắc tại chiều quá mà hư từ nhỏ.” Bà gom đống vải vụn sofa , nhường chỗ cho Khương Nguyệt .
“Cô xem, bộ đồ diễn cô giáo đích đến thành phố nhờ may cho nó, theo đúng mẫu ảnh của Đặng Lệ Quân. Bộ váy tốn hơn hai trăm tệ, mà chỉ vì cãi với bố nó hôm nay, nó tức quá mà cắt nát hết. Cắt thành từng mảnh, giờ , sắp đến ngày Quốc khánh biểu diễn mà Đình Đình là diễn viên chính. lo quá, gì với cô giáo đây!”
Khương Nguyệt xuống bàn , thấy một cuốn sách ảnh. Trên bìa là Đặng Lệ Quân trong bộ váy giống như váy cưới, xòe rộng ánh đèn sân khấu, tỏa sáng rực rỡ.
Khương Nguyệt một trí óc nhạy bén, rèn luyện trong giới giải trí, cô suy nghĩ nhanh và ngay lập tức trong đầu thoáng qua hình ảnh của tủ quần áo chứa đầy những chiếc váy của .
Vân Mộng Hạ Vũ
Thật đúng dịp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-33.html.]
Thực tế, chủ cũ của cô một chiếc váy xòe bảy lớp vải tuyn, giống như kiểu váy Lolita nhiều lớp. Mặc dù chất liệu vải tuyn đủ cứng, nhưng nếu dùng lớp lót, nó cũng thể tạo hiệu ứng váy xòe như trong bức ảnh.
Những kiểu váy như thế , Khương Nguyệt quá quen thuộc. Trang phục biểu diễn hiện tại vẫn còn sơ sài, xa hoa như trong tương lai. Không cần chép hảo, cô thể tạo hiệu ứng sân khấu khác biệt là mấy.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Khương Nguyệt nở nụ : “Chị ơi, thể may chiếc váy .”
“Hả?” Triệu Thục Cầm ngạc nhiên, nghĩ cô đang đến việc khâu những mảnh vải, liền lắc đầu thất vọng: “Không , váy rách tơi tả thế , khâu cũng còn nữa, huống chi từng mảnh rời rạc, cũng chẳng thể . Thôi, biểu diễn nữa là xong.”
Khương Nguyệt : “Nhà một chiếc váy gần giống, chỉ cần sửa một chút là , Đình Đình thể mặc.”
“Ôi trời, thật ?” Triệu Thục Cầm vui mừng bán tín bán nghi.
Sao chuyện trùng hợp thế , thể suôn sẻ đến ?
Khương Nguyệt : “Khi về quê, mang theo nhiều váy kiểu mới, cái còn tháo mác. Bây giờ khi sinh con, dáng đổi nên mặc nữa. định mở một quầy hàng ở huyện để bán mấy chiếc váy đó, thêm thu nhập cho gia đình. Nhìn bức ảnh , mới nhớ một chiếc váy tương tự, nhà gửi từ Hồng Kông năm ngoái.”
“Cô đừng lừa nhé, nếu thì sẽ với cô giáo. nếu xong, Đình Đình mất mặt sân khấu, cả cô giáo lẫn đều chui !”
“Yên tâm , sẽ thành trong hai ngày, chị thể xem , nếu thấy thì báo với cô giáo cũng muộn!” Khương Nguyệt : “Chẳng gì để mất , chị cứ thử xem.”