Thời buổi , điều kiện sống của nhà đều , áo bông áo len đều tự may, gì nhiều việc để mang ngoài cho khác .
Vợ là Tiểu Phương tay nghề nhưng đất dụng võ.
Thu nhập của một hạn, con còn đang ốm, nhà đủ ăn, tiền trợ cấp mà nhà máy dệt hứa cho cũng mãi thấy .
Anh ơn Khương Nguyệt.
Nếu Khương Nguyệt, họ tìm công việc như .
Những ngày , thấy tinh thần Tiểu Phương ngày càng , ngày nào cũng vui vẻ hớn hở, cuộc sống mới hy vọng.
Anh còn tưởng rằng cuộc sống sắp lên , tự nhiên xảy chuyện.
“Yên tâm , em , bác sĩ , may mà xe lăn đỡ cho em một cái, thương đến chỗ hiểm.” Tiểu Phương an ủi , hỏi thăm tình hình của con: “Con thế nào , hết sốt ?”
“Sáng nay hết sốt , kiểm tra xác định là nhiễm khuẩn Mycoplasma, bây giờ đang là thời kỳ cao điểm, bệnh dễ tái phát, cần nhập viện.” Người đàn ông : “Anh nhờ y tá trông giúp , em yên tâm. Em ở đây một , chân tay tiện, cần chăm sóc.”
“Chiều nay thủ tục xuất viện cho con.”
“Đừng mà, con còn khỏi, đưa về thì ?”
“Về bệnh viện huyện truyền dịch cũng như thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-407.html.]
Tiểu Phương: “Không , trời lạnh thế , thể để con vất vả, em thể tự lo , cần đến đây.”
Khương Nguyệt thấy, an ủi hai vợ chồng: “Tiểu Phương c.h.é.m vì cửa hàng, sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Phương, tìm một y tá đến chăm sóc cho Tiểu Phương, cần lo lắng, cứ yên tâm chăm sóc con.”
“Sao chứ, thuê chăm sóc còn tốn tiền.” Tiểu Phương áy náy, lúc cô trong thuốc thấy hóa đơn thanh toán, chỉ xử lý một vết thương nhỏ , khâu bôi thuốc, mất mấy đồng .
để chồng đưa con về, cô càng nỡ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô thà khổ một chút, cũng con chịu thiệt.
Tình hình hiện tại cho phép cô theo ý , cô suy nghĩ một lúc : “Anh thấy đấy, cô Tiểu Khương sẽ thuê chăm sóc, về ngay , đừng chạy lung tung nữa, nếu em chuyện gì, em sẽ bảo gọi điện đến bệnh viện thành phố.”
Cô với Khương Nguyệt: “Cô Tiểu Khương, thương ở chân, ảnh hưởng đến công việc, là cô bảo mang đồ thêu đến bệnh viện, thể ở đây.”
Họa tiết cánh bướm mà Khương Nguyệt đó, cô mới chỉ nghĩ một nửa, ở bệnh viện thể tiếp tục , chân cô cảm giác, thương đối với cô cũng gì khác biệt.
Khương Nguyệt thể để cô thương mà vẫn việc, cô còn đến nỗi bóc lột sức lao động như .
“Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đồ thêu là chuyện ngày một ngày hai, tuần chúng nghỉ, cô cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Lô quần bò đó sắp thành , may là vẫn bắt đầu đặt lô tiếp theo. Chiều nay cô sẽ kiểm kê xem còn thiếu bao nhiêu chiếc quần, cô và lão Ngô thể hợp sức nốt để đóng cửa hàng .
Cô cũng lo lắng cho mắt của Phó Đình Xuyên, cùng đến thành phố chờ chuyên gia thành phố đến.
Thay vì bận rộn cả hai bên, bằng đóng cửa hàng, chỉ lo một bên.