Phó Đình Xuyên thấy cô sang, tưởng cô tiền, khó xử sờ soạng trong túi, chỉ sờ vài tờ tiền giấy.
Thấy lúng túng, Khương Nguyệt phì : “Nhanh đến giúp xách đồ, chúng về nhà nấu cơm thôi!”
Ánh nắng chiếu , phác họa một đường viền vàng cô. Phó Đình Xuyên hiểu, rõ ràng vẫn là cùng một nhưng một ngày , còn thấy khuôn mặt đáng ghét, đến nhiều một chút cũng nôn. Còn bây giờ, Khương Nguyệt mặt ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ tủm tỉm chút đáng yêu.
Phó Giang Hà nâng niu sờ bộ quần áo mới , trơn tuột, mềm mại, ấm áp thật. Cảm giác như đang mơ, bồng bềnh thực.
“Anh, véo em một cái!” Phó Giang Hà kéo trai: “Chúng quần áo mới ? Ồ... Hôm nay cô thế!”
Lúc bọn họ oan, mụ đàn bà độc ác đó bênh vực, còn mua quần áo mới cho bọn họ.
Quần áo như thế bé chỉ mặc một , khi mất, bố đột nhiên xuất hiện, đón bọn họ từ quê lên. Bác lãnh đạo tặng cho bọn họ một túi quần áo cũ, những bộ quần áo đó còn mới. về đến nhà bà nội lấy mất.
Bọn họ chỉ mặc quần áo cũ còn của con trai Vương Lệ Bình, quần áo của Đại Tráng bẩn rách, lúc đưa cho bọn họ đều rách toạc .
Mụ đàn bà độc ác bao giờ mua quần áo cho em gái, quần áo của em gái đều là do cô hai mang về.
cô hai dám lấy quần áo cho em gái, bà nội sẽ lấy mất để cho Hổ Tử mặc.
Phó Tiểu Sơn bế Tiểu Quả, đang thành thạo quần áo mới cho em gái, bé nhiều thắc mắc như em trai, bé chỉ , bây giờ quần áo mới, mùa đông năm nay em trai em gái sẽ cóng, kiếm đồ ăn cũng tiện hơn.
Bố ở nhà, mụ đàn bà độc ác cũng gì lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-72.html.]
lúc hai em đang nâng niu ngắm nghía quần áo mới, Khương Nguyệt ném xuống một quả b.o.m tấn lòng hai đứa.
“Đã đến đây , chúng mua thêm cặp sách, vở và bút chì, Tiểu Sơn và Giang Hà năm nay học , chuẩn .”
...
Vân Mộng Hạ Vũ
Quân y đang rửa vết thương cho Giang Tâm Nhu.
Bên , Lư Kiến Quốc cầm cái cưa bàn xem xét, răng cưa dính một chút gỉ sắt. Ông hỏi Giang Tâm Nhu: “Tiểu Nhu, cái cưa là thế?”
Giang Tâm Nhu: “Hôm nay đến vội quá, quên mang chìa khóa hộp trang điểm, lúc đó vội quá nên đến hậu cần mượn một cái cưa.”
Cô chỉ cái hộp lưng Lư Kiến Quốc: “Vâng, lên phòng đồ lấy cái , mới đụng đứa trẻ định nhảy cửa sổ.”
Lư Kiến Quốc gạt bỏ chút nghi ngờ trong lòng, đau lòng thở dài: “Lần đừng hấp tấp như , bất cứ lúc nào cũng bảo vệ bản , đừng để bố lo lắng.”
“Vâng.” Giang Tâm Noãn cúi mắt, che giấu sự u ám trong đó: “Bố yên tâm, con sẽ chú ý.”
Kiếp cô chính là yêu bản , cuối cùng rơi kết cục c.h.ế.t thây.
Kiếp , dù thế nào nữa, cô cũng sẽ lấy bản trọng.
“Bố, hôm nay đến, là Phó doanh trưởng mà bố ?” Kiếp thời điểm , Phó Đình Xuyên đang nộp đơn ly hôn, lâu nữa, bố nuôi sẽ đề cập chuyện hôn sự với cô .
Kiếp cô hiểu tại bố nuôi gả cô cho một ông già từng kết hôn, cô cho rằng đó là dùng cô để trả nợ ân tình, còn ầm ĩ với bố nuôi một trận.