Bà nội Phó tức giận: “Tiền nào chứ, .”
Đinh Thúy Phân ở lưng bà kéo tay áo xuống, che chiếc vòng ngọc cổ tay.
Trưởng thôn: “Bà nội Phó, bà đừng quá, tiền đó là của mấy đứa trẻ để . Lúc lão tam đưa cho bà, chúng đều mặt. Tiền đựng trong một chiếc rương gỗ khóa , để bà tạm giữ, chứ để bà tiêu.”
Chú Chín: “Cho dù bà tiêu hết tiền đó là giấu thì cũng bù .”
Bà nội Phó mặt tái mét, nhất quyết chịu nhận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mã Ái Mai: “ , với tính keo kiệt của bà, lúc cho Phó lão ngũ cưới vợ rình rang thế, tiền sính lễ cả trăm đồng, còn huyện mua tủ quần áo, mua cả tivi màu lớn, bà lấy tiền trợ cấp hy sinh của để cưới vợ cho con trai bà ?”
Khương Nguyệt càng lúc càng tức, huyết áp tăng vọt lên một trăm tám mươi.
“Mẹ của Tiểu Sơn và Giang Hà là liệt sĩ hy sinh vì nước, bà ngược đãi con liệt sĩ, còn động đến tiền trợ cấp hy sinh của liệt sĩ, đây là phạm pháp!” Khương Nguyệt nghiêm túc : “Anh hùng dùng m.á.u đổi lấy sự định của đất nước, sự bình yên của nhân dân, các ở phía đối xử với con cái của liệt sĩ như ? Số tiền của lão tam, là của Tiểu Sơn và Giang Hà, nếu đưa , sẽ tố cáo các !”
Bà nội Phó mặt đỏ tía tai: “Cô đừng dọa , tiêu thì ! là của Đình Xuyên, là bà nội của chúng, chúng nên hiếu kính với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-95.html.]
Trưởng thôn chuyện với bà già vô lý , ông với Đinh Thúy Phân: “Tiền đưa cho các , chồng cô đưa tiền thì vợ chồng các cô cũng thoát liên quan, đến lúc đó Phó lão ngũ bắt tù, Hổ Tử sẽ là con của phạm nhân cải tạo, đến trường cũng ai nhận.”
Đinh Thúy Phân mặt tái mét, tiền trong tay bà nội Phó sớm cô moi sạch, bây giờ cô lấy một nghìn đồng.
Không lấy một nghìn đồng, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Hổ Tử, cô tuyệt đối đồng ý.
Trưởng thôn : “Ăn cơm xong sẽ về nhà bà lấy sổ lương thực và vòng ngọc, đích giao cho lão tam. cho các ba ngày để gom đủ một nghìn đồng nộp cho đội, đội sẽ chuyển cho lão tam, nếu ba ngày nộp , sẽ bắt Phó lão ngũ tù. Bà Phó lão ngũ trại cải tạo chứ?”
“ lấy một nghìn đồng, các bức c.h.ế.t !” Bà nội Phó lóc thảm thiết, bà thể tin , rõ ràng là đến để chia tiền, đến cuối cùng còn móc tiền : “Thế thì tiền an trí của thì , chia cho bao nhiêu?”
Có lẽ chia tiền an trí thì cần trả một nghìn đồng nữa!
Trưởng thôn: “Đừng là tiền an trí, cho dù thì cũng đưa cho bà! Dựa những chuyện bà , cảm thấy tiền dưỡng già cũng cần đưa!”
Bà nội Phó thấy mắt tối sầm , trượt xuống.
Trưởng thôn: “Giả vờ ngất cũng , hai đến đây dìu bà dậy, theo lấy sổ lương thực và vòng ngọc.”
Khương Nguyệt thầm hô trong lòng “Trưởng thôn oai phong”, chỉ hận thể theo trưởng thôn, sổ lương thực đến tay thì cô yên tâm.