“Nhóc con, quỳ điều khiển mặt hai tiểu quỷ , còn nữa, Trì Tử cũng ở đây! Sao em vẫn hài lòng? Còn ? Hát cho em ư? Anh chỉ hát bài hát quân đội, hát những bài thịnh hành! Anh chê chứ? Nếu chê thì sẽ hát cho em !”
Anh cô, độc thoại một .
“Hoàng hôn núi phía Tây ráng đỏ bay, chiến sĩ tập b.ắ.n trở về, trở về, hoa đỏ n.g.ự.c phản chiếu ráng màu, tiếng hát vui vẻ bay khắp trời…” Anh cô, thật sự hát một bài hát quân đội cao vang!
Đây còn là đầu tiên trong đời Lục Bắc Trì thấy đại ca lạnh lùng như thần của mở miệng hát!
Hát xong một bài, bà Lục vẫn nể mặt, phản ứng gì.
Không từ khi nào, Lục Bắc Trì lặng lẽ đưa hai đứa nhỏ ngoài, để gian cho đại ca uy vũ, bá đạo!
“Bà Lục, bọn họ đều nghĩ rằng em sẽ bao giờ tỉnh , nhưng tin! Lục Bắc Kiêu từng sai điều gì, Diệp Kiều em cũng sai, dựa mà hai kiếp chúng đều thể kết cục ? Chỉ là tạm thời thôi, tin chỉ là tạm thời thôi…”
Anh xong, ấn đầu gối lên điều khiển, màn hình ti vi nhảy loạn xạ, đàn ông say khướt vùi mặt chân cô, nắm lấy tay cô, đặt lên đầu , cọ mặt chân cô.
“Vợ …” Người đàn ông khẽ thì thầm, nhắm mắt , gối lên chân cô ngủ, khóe mắt một gọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn xuống…
Một buổi sáng bình thường, khi ăn sáng xong, cha Lục đẩy Lục xe lăn dẫn hai đứa nhỏ cùng ngoài, một lúc , họ lên một chiếc xe van rộng rãi.
Chiếc xe dừng ở vị trí đậu xe gần trường tiểu học, cha Lục ngại phiền phức bế Lục xuống xe, đặt xuống xe lăn, hai vợ chồng đưa hai đứa nhỏ đến cổng trường.
“Con chào cha! Con chào !” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng , cha cao lớn trai trong bộ vest thoải mái, với làn da trắng mặc váy dài đội mũ rộng vành thời trang xe lăn, tràn đầy tự hào.
Lục Tiểu Cổn cũng vẫy tay chào họ.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1090.html.]
Cha Lục cũng vẫy tay với họ, thời gian gần đây, từ sáng thứ hai đến sáng thứ sáu, đều sẽ cùng Lục đưa hai đứa nhỏ học, điều từng xảy đây.
Bây giờ cũng đang nghỉ phép vô thời hạn.
Sau khi họ khuôn viên trường, mới đẩy Diệp Kiều trở chỗ đậu xe để lên xe, đưa cô siêu thị mua đồ ăn, coi cô là bình thường, khi mua đồ ăn còn sẽ hỏi cô ăn gì.
Mua đồ ăn xong, đẩy cô mua sắm ở trung tâm thương mại gần đó, quần áo cũng sẽ mua cho cô, còn quẹt thẻ tín dụng của cô.
“Ông Lục đó đẩy vợ mua sắm !”
“ , hầu như ngày nào họ cũng đến, ngày nào ông Lục cũng mua quần áo cho bà Lục, chỉ tiếc là bà Lục hình như thành thực vật …”
Nhân viên hướng dẫn ở quầy thấy Lục Bắc Kiêu đẩy Diệp Kiều quầy ở góc chiếu đối diện, bàn tàn .
Diệp Kiều là khách quen ở đây, khi cô trở thành như , ngay cả những nhân viên bán hàng và nhân viên hướng dẫn đều cảm thấy đáng tiếc, cũng cảm động sự chăm sóc xa rời của Lục Bắc Kiêu dành cho cô.
Lục Bắc Kiêu mua cho Diệp Kiều một chiếc váy, đẩy cô khỏi quầy.
“Bà Lục sợ là khỏe ? Một chút phản ứng cũng …”
“Nghe là khỏe , tội nghiệp ông Lục.”
Mặc dù tiếng bàn tán của những nhân viên cửa hàng đó nhỏ, nhưng Lục Bắc Kiêu vẫn thấy rõ, nhưng nhắm mắt ngơ.
“Bà Lục, mau tỉnh , vả mặt họ! Sở trường của em mà!” Ông Lục cúi , nhỏ tai bà Lục một cách tinh quái.
Diệp Kiều vẫn phớt lờ , Lục Bắc Kiêu định dậy, liền thấy một phụ nữ chút quen mắt, khi suy nghĩ kỹ càng, mới nhớ là ai, “Bà Lục, đó là Cố xanh đều tồn tại ở kiếp và kiếp ?!”