Cô giống như thiếu nữ trải đời, chiếc lưỡi non mềm hồng hào bất cứ kỹ thuật nào, thậm chí còn vụng về l.i.ế.m láp chiếc lưỡi của , là ảo giác, đầu lưỡi của cô đúng là đang di chuyển!
Kỳ tích thật sự xảy , hôn cô tỉnh !
Cabin hạnh phúc vòng mặt trời từ từ hạ xuống, trong cabin, phụ nữ trong n.g.ự.c đàn ông, môi hai còn dính .
Lục Bắc Kiều vẫn còn nín thở nhúc nhích lặng lẽ mở hai mắt , mắt là khuôn mặt đang ngủ phóng đại của cô, cô còn nhắm hai mắt, đôi hàng mi đen thui dài mảnh, bất cứ cảm xúc nào, lúc , lưỡi của cô cũng bất động .
Anh rốt cuộc cũng tìm thở, dần hồn: “Cục cưng, em tỉnh ? Ngoan, mau mở mắt !”
Rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng lắc cô trong ngực, trầm giọng hỏi.
Lúc chuyện, môi cũng run rẩy.
Diệp Kiều vẫn nhúc nhích, cũng mở mắt , lúc lay động, cái cổ cô gục lên gục xuống, đầu cô đung đưa trái , giống như con rối dây, một chút sức sống nào.
mà thể xác định, cô hôn trả !
“Nhóc con, em giả vờ ? Rõ ràng tỉnh mà còn vờ như tỉnh, nóng ruột !”. Lục Bắc Kiêu kích động , với sự hiểu của đối với cô, cô thể cái chuyện nghịch ngợm lắm chứ.
Bà Lục nhà lúc nào cũng nghịch mà!
Diệp Kiều nổi, nếu cô thật sự tỉnh dậy thì nào nhẫn tâm mà giả vờ tỉnh để lừa chứ!
Miệng cô cạy nữa, lưỡi cuốn , càn rỡ công thành đoạt đất trong miệng cô, chiếc lưỡi dày và dài của nhét đến mức miệng cô phồng lên.
Đây là mùa hạ nóng bức, cabin vòng mặt trời chỉ mở cửa sổ, điều hòa, nóng, cái ôm của đàn ông càng giống như cái lò lửa, thở nóng bỏng của phái nam hòa tan cô, tim cô đập rộn lên, cô nhiệt tình ôm hôn với .
Cố Diệp Phi
mà, đầu lưỡi cô thể động đậy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1100.html.]
Có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, để hôn cô cho tỉnh, dùng hết kỹ thuật để hôn cô, giải phóng hormone đàn ông hừng hực, nếu là đây thì cô thể “củi khô bốc cháy” với ngay tại đây !
Không hôn trong bao lâu, cảm nhận sự đáp của cô, Lục Bắc Kiêu thất vọng buông cô , khuôn mặt đỏ ửng của cô, trán và chóp mũi đều toát mồ hôi, cũng là nóng là cảm giác.
“Bà Lục của chúng đang cố gắng bình phục, ?”. Nghĩ đến chuyện đây cô chảy nước mắt, thể hôn trả , Lục Bắc Kiêu thu cảm giác thất vọng, hỏi.
đúng đúng đúng!
Diệp Kiều vội vàng trả lời.
Mỗi ngày cô đều nỗ lực giãy dụa, nhưng vẫn còn cảm giác như “bóng đè”, dậy nổi.
Lục Bắc Kiêu khẽ hôn lên trán cô: “Ngoan, từ từ sẽ thôi, vội, vẫn chờ em!”
Sau khi trong tuyệt vọng, bây giờ đều tràn ngập hy vọng đối với sự bình phục của cô.
Anh như , dường như thần giao cách cảm với cô , khiến Diệp Kiều đau lòng cảm động, trở tay ôm chặt .
Lục Bắc Kiêu ôm cô khỏi vòng mặt trời, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ cũng tìm tới, cả nhà bốn ăn ở nhà hàng theo chủ đề truyện cổ tích.
“Diệp Kiều, ăn cơm ? Không đói bụng ?”. Lục Tiểu Vũ ăn hamburger, với Diệp Kiều đang xe lăn ở đối diện.
Cha Lục ngoài điện thoại , cô bé và Lục Tiểu Cổn phụ trách trông chừng Diệp Kiều.
Cô hình như bao giờ thấy đói, chỉ dựa việc tiêm dinh dưỡng để duy trì, đây cô thực vật trạng thái thế nào, họ đưa thức ăn lỏng bằng một cái ống thông từ lỗ mũi đến dày, bọn họ thể kéo dài sự sống, quanh năm giường vận động, bình thường cũng mập mạp.
May mắn cô trong tình trạng đó, nếu thì cô mà sống nữa? Diệp Kiều thầm nghĩ.
“Tiểu Thất!”.
Giọng của Lục Tiểu Vũ vang lên, giọng điệu của cô bé rõ ràng cho thấy kích động.