Đột nhiên, thấy những lời đong đầy tình cảm của Diệp Thành, Diệp Kiều quả thật mất tự nhiên, cô và Diệp Đại Thành là tình em, tình em thiết lập thông qua sự chèn ép và cãi vả , thật cũng cần đến mức chua chát như thế.
Nghe vẻ kiểu cách!
cô hiểu tấm lòng của Diệp Đại Thành.
“Em gái, lời em, sống !”. Diệp Thành kê lên đỉnh đầu Diệp Kiều, trầm giọng .
Nghĩ đến chuyện một năm Diệp Thành cũng hữu kinh vô hiểm, Diệp Kiều hiểu ý mà !
Cô cũng nhớ đến Đình Tử…
Nếu đó xảy chuyện gì ngoài ý , bây giờ hẳn là đang ở nơi mà cô sắp xếp, bắt đầu cuộc sống mới nhỉ?
“Diệp Kiều!”. Trong lúc cô mất hồn, trong phòng vang lên một tiếng rống, ngay đó là âm thanh “bịch bịch bịch”!
Lục Bắc Kiêu tỉnh dậy, phát hiện Diệp Kiều, căn phòng cũng trống rỗng, thế mà rống lên một tiếng xông ngoài, giày cũng kịp mang chạy tới cửa nhà chính!
Người đàn ông để chân trần thất hồn lạc phách ở cửa, lúc thấy Diệp Thành ôm thật chặt Diệp Kiều, sắc mặt nhất thời sầm xuống, trong lòng giận mà chỗ bộc phát!
Tức vì cô ở bên một tấc cũng rời, càng tức hơn khi cái tên khốn nạn Diệp Thành ôm cô!
Diệp Thành vặn thấy Lục đại ma vương ở đối diện, sợ hãi đến mức vội vàng buông Diệp Kiều , lùi về hai bước: “À, cái đó, A Kiêu, là, là em gái chủ động ôm !”
Cố Diệp Phi
Diệp Đại Thành lắp bắp .
Diệp Kiều xoay , thấy sắc mặt u ám của Lục đại ma vương, trong lòng cũng hoảng hốt, thầm chửi tục!
Khốn kiếp!
Cái đồ móng heo tiền đồ Diệp Thành !
“Cha! Là Diệp Đại Thành ôm Diệp Kiều !”. Lục Tiểu Cổn cách đó xa, khoanh hai tay ngực, ngay thẳng .
Lục Tiểu Cổn! là con trai ruột của !
Diệp Kiều Lục Bắc Kiêu mà nặng nề gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1114.html.]
Còn Diệp Đại Thành thì Lục Tiểu Cổn, tức giận đến mức nên lời, tỏ vẻ “Thằng nhóc thúi, chờ đó cho !”.
Diệp Kiều đang đắc ý thì cơ thể Lục Bắc Kiêu giữ chặt, lật ngược , cái m.ô.n.g dính một chưởng nặng nề!
“Cho em chạy loạn !”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng , vẻ đang dạy dỗ đứa nhỏ nghịch ngợm!
Vừa thức dậy, thấy cô ở đó, quả thật hoảng sợ!
Nên đánh!
Cảnh tượng khiến Diệp Thành và Lục Tiểu Cổn ngây .
“Ahaha…em gái đánh mông!”. Lần cuối cùng thấy chuyện là mười năm ! Diệp Đại Thành lớn tiếng , một già hơn ba mươi tuổi trông vẻ là hả hê và gợi đòn!
Vừa dứt lời xong, thấy Lục đại ma vương đang hùng hục về phía !
Mẹ kiếp!
Đánh em gái xong tới đánh ?!
“ em rể, em, em gái hôn mê lâu như , cuối cùng cũng tỉnh, , ôm nó một chút cũng quá đáng chứ!? Hơn nữa, là ruột nó mà!”
Lục Bắc Kiêu lời nào, cứ đến gần .
“A Kiêu, , vẫn mang giày !”. Diệp Thành ngắt lời.
Lục Bắc Kiêu tiếp tục đến gần, sắc mặt đen xì!
Vốn dĩ Diệp Thành thể chạy, nhưng , hậu quả của việc chảy sẽ thê thảm!
Lục đại ma vương nhỏ mọn bụng nhất định sẽ trả thù !
Cho nên, dứt khoát để Lục Bắc Kiêu vợt cho một trận !
“Cậu, nếu cảm thấy thích hợp, thì cứ đánh !!”. Diệp Đại Thành lùi nữa, , cất giọng .
“Con nó tưởng ông đây sẽ khách sáo ?!”. Lục Bắc Kiêu dứt lời, chợt “bụp” một tiếng, Diệp Đại Thành quật ngã đất!
Lục Tiểu Cổn thấy cha cho Diệp Đại Thành một cú ném qua vai chuẩn sách giáo khoa thì kích động ngừng vỗ tay, bên , Diệp Kiều còn xoa mông, trợn Lục Bắc Kiêu trắng mắt!