Hơn nữa, còn đang giáo huấn đứa cháu rể ngoại tương lai là !
Vậy mà mới còn nghi ngờ đàn ông là gian phu!
“Cậu! Anh Đình đối xử với cháu , cả đời cơ hội để khách sáo với !” Ưu Ưu thấy giọng điệu của lắm, lấy vai vế áp đảo bạn trai cô, vội vàng tiến đến ôm lấy cánh tay của Đường Thiếu Đình, che chở cho !
!!!
Con nhóc !
Long Ngạo thực sự khó chịu, che chở cho con bé, mà con bé bao che cho ngoài!
Mẹ con bé mất sớm, là một tay chăm sóc cho con bé từ nhỏ đến lớn!
Long Ngạo bỗng cảm giác bắp cải bản vất vả lựa chọn, cuối cùng heo ăn mất!
Cũng như câu con gái lấy chồng như bát nước đổ , quả thật là sai!
Nhìn thấy cô che chở cho như , sự tức giận với việc cô chơi trò mất tích trong lòng Đường Thiếu Đình, lập tức vơi ít, “Phải, cơ hội đó !”
Long Ngạo trừng mắt mà con nhóc ôm lấy cánh tay của Đường Thiếu Đình, gương mặt tươi hạnh phúc, sang Đường Thiếu Đình, “Tốt nhất là như !”
“Cậu! Không ông chủ giục về ? Mau nhanh ! Đừng để trừ tiền lương nữa!” Cô bắt đầu lệnh đuổi khách, tránh nhiều, cho nào đó nghi ngờ.
Cũng may hôm nay chỉ mặc đồ cho quân công, cũng đeo đồng hồ.
Long Ngạo đeo kính râm lên, xoay lập tức rời .
Đường Thiếu Đình mới định cất tiếng chào hỏi, bước lên chiếc xe quái vật khổng lồ .
“Anh Đình, tìm em lâu ?” Ưu Ưu gương mặt mất hết tinh thần của nhỏ giọng mà hỏi.
Nhìn qua vật nhỏ tra tấn hết một ngày, nâng gương mặt cô lên, nghiến răng mà : “Em xem?!”
“Em cho rằng sẽ tìm em……….” Ưu Ưu nghịch ngợm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1262.html.]
Nghe thấy cô như , Đường Thiếu Đình đột nhiên suy nghĩ bóp c.h.ế.t cô!
Cố Diệp Phi
Anh cũng cho rằng sẽ tìm cô, cho rằng cô trốn thoát khỏi lòng bàn tay , kết quả, tìm hết một ngày một đêm cũng thấy!
Không gì cả, chỉ thô lỗ mà kéo tay cô, tới bên cạnh xe, mở cửa cho cô bước lên.
Mùi t.h.u.ố.c lá trong xe càng thêm khó chịu, trong gạt tàn nhét đầy tàn thuốc, cô bên ghế phó lái, thấy mới xuống thất thần, thấy lấy điện thoại .
“Tìm thấy , bộ rút lui!”
Anh còn gọi tìm cô……..
“Anh Đình…….” Cô , nhẹ giọng mà gọi, Đường Thiếu Đình quan tâm cô, lấy gói thuốc , đổ điếu cuối cùng mà đưa lên miệng, Ưu Ưu vội vàng lên giành , “Anh Đình, đừng hút nữa!”
Anh mặt , cô chạm đến điếu thuốc, đàn ông mang theo vẻ mệt mỏi, ngậm điếu thuốc trong miệng, hai mắt nheo , “ mà hút một điếu bình tĩnh , thì sợ sẽ em đến c.h.ế.t mất!”
Nói xong liền lấy chiếc bật lửa màu bạc , “Lạch cạch” một tiếng mở , bật lửa đưa lên điếu thuốc miệng, đó mở cửa sổ xe xuống.
Anh vẫn còn giận!
Ưu Ưu dám lên tiếng nữa.
Anh chỉ giận, mà trong lòng còn một cảm giác vô lực khi tìm thấy cô, sự lo lắng sợ cô gặp chuyện bất trắc, vẫn đang tra tấn !
Đó là cảm giác cực kỳ sợ hãi sẽ đánh mất cô………
Điếu thuốc hút một nửa dập tắt, khi khởi động xe, thắt dây an , ánh mắt về phía , “Tại ngoài, , tại đến bây giờ mới về! Tốt nhất là em nên rõ ràng tỉ mỉ thứ!”
Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, khi chuyện cũng thèm liếc mắt cô một cái, trông như vô cùng bình tĩnh mà lái xe.
Lúc cô từ ngoài biên giới trở về là nửa đêm, họp đến tận rạng sáng, đó ngủ căn cứ một đêm!
“Lúc đó giận dỗi với xong, liền vội vàng tránh ……..Vừa đường, thì của em tìm , em đang yêu, liền dạy dỗ em một trận, là em vẫn còn nhỏ, sợ em lừa mắc mưu…….Cậu còn mang em về quê cho em lên , em sống c.h.ế.t cũng chịu, gọi điện thoại báo tin cho một tiếng, cũng cho! Sáng hôm nay em lấy cái c.h.ế.t bức , mới chịu chấp nhận cho em về tìm !”
May mà cô nhanh trí đem cái nồi ném qua cho !