Nghe Diệp Kiều đến tỉnh Y du lịch, tất cả đều ủng hộ, giống như kiếp , cô chỉ cần với ông nội một tiếng là . Hiện tại, Lục, Diệp đều đem Diệp Kiều coi thành gấu trúc- bảo vật quốc gia .
Lúc ngành du lịch của tỉnh Y phát triển bằng hai ba mươi năm , nhiều phong cảnh và cổ thành vẫn còn bảo tồn vẻ nguyên sơ, cần bà Đổ , chổ đó du lịch chẳng khác nào tiêu tiên mua vất vả, trị an ở đó cũng , khuyên cô đừng , cũng mang theo mấy theo bảo vệ.
Ông nội cũng cô mang theo cảnh vệ Tiểu Đổng theo, Diệp Kiều đương nhiên là .
Bọn họ đều cô tìm Lục Bắc Kiêu, nếu như bọn họ Lục Bắc Kiêu đang vùng ở tỉnh Y, sẽ càng để cô .
Ai cũng cản quyết tâm đến tỉnh Y của cô, đem mấy chuyện của công ty và quán trả sữa giao phó , cô và Hoa Nhụy xuất phát.
….…..
Từ thành phố J đến tỉnh Y mỗi ngày chỉ một chuyến bay đến một nơi thuộc tỉnh Y, Xuân Thành.
Nhà của Hoa Nhụy ở một thôn núi, cách xa Xuân Thành, còn ba ngày hai đêm xe lửa, chuyển một chuyến xe khách, còn bộ một mới đến đích.
Lúc đầu Hoa Nhụy từ nhà đến thành phố J học, một xe lửa đến hơn 10 ngày mới đến thành phố J.
Hoa Nhụy ở khu tự trị huyện Tường Vân, cả huyện chỉ một trường trung học, cơ sở vật chất dạy học cực kì lạc hậu, thầy dạy các môn cũng đủ, điều kiện như mà cô thể đổ một trường đại học danh tiếng cả nước như thế bao nhiêu vất vả! Diệp Kiều phục nhất là tự dựa bản nên thành tích.
Cho nên cô đối với Hoa Nhụy chiếu cố.
Bọn cô máy bay đến Xuân Thành, mua hai vé xe lửa đến huyện Tường Vân.
Đến cả Hoa Nhụy cũng hiểu, Diệp Kiều là một địa chủ như thế thì du lịch ở chổ nào mà , cần đến quê cô chứ, tuy rằng ở đây như đào viên, nhưng đối với du khách mà , hành trình cực khổ, chẳng khác nào chịu khổ.
Diệp Kiều còn nhớ lúc với Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên đến đây du lịch đơn thuần chỉ là kích động!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-411.html.]
“Kiều gia, chị nhất định trông kỹ túi tiền của ! Trạm xe lửa gần đây, móc túi là nhiều, còn cướp giật nữa! Hơn nữa bên đường bán ngọc, 90% đều là hàng giả, chị mà xem một cái mà mua, bọn họ sẽ ép chị mua, nhất là đừng xem! Ngay cả đồ bạc cũng bán giá trời, nhất là nên mua!”
Hai ăn mì, Hoa Nhụy dặn dò cô một chập.
Diệp Kiều mang lưỡi trai, mặc áo sơ mi dài, tóc cũng cột gọn , như con trai.
Nghe Hoa Nhụy , khóe miệng cô nhếch lên, “Hoa cô nương, Kiều gia của cô ngoài bao giờ chịu thiệt! Bà chủ, tính tiền!”
Cô dậy, duỗi tay cho túi quần bò lấy bóp tiền!
Cố Diệp Phi
Chết tiệt!
Túi tiền !
Vừa chịu thiệt, giờ bóp tiền thấy nữa chẳng khác nào tự vả mặt .
“Sao thế?” Hoa Nhụy cô lục túi phía .
“Ông nó! Túi tiền trộm , Hoa cô nương, cô ở đây đợi , đừng lung tung!” Diệp Kiều xong liền chạy ngoài.
Lục Tiểu Cổn đáng chết, thấy túi tiền trộm mà cũng nhắc nhở một tiếng.
“Cô gái, đừng , bọn trộm đang ở phía đối diện đếm tiền trong túi cô kìa! Đừng đuổi theo, bọn họ nhiều , báo cảnh sát cũng vô dụng, đó mấy ngày khi thả cũng trộm nữa thôi!” ở bên cạnh quán mì, một bà cụ da mặt đồi mồi, tay cầm gậy chống lên đất, trong miệng nhai cau, về tên trộm lấy túi tiền của cô.
Không khoa trương như thế chứ?!
Tức giận trong lòng Diệp Kiều ngui !
Cô một tật, đó chính là đồ của cô, trừ khi cô cam tâm tình nguyện cho khác, nếu trộm hoặc cướp của cô, trong lòng cô sẽ khó chịu đến c.h.ế.t mất, cho dù rơi cũng khác nhặt !