Vị thần lớn hơn nữa đó, còn là Kiêu Thần mà mỗi con cháu trong bát đại viện bọn họ đều sùng bái và kính trọng!
Mấy năm nay, gặp mặt một đều khó!
Anh mặc một chiếc áo khoác màu tối dài tầm, phối với chiếc vest Cashmere cổ chữ V bên trong, còn áo sơ mi trắng cùng cà vạt, vẫn là mái tóc đầu đinh đó, dáng cao lớn vững chãi, chỉ là so với thì càng thành thục cũng trầm hơn!
Cố Diệp Phi
Cũng thêm mấy phần uy nghiêm!
Thân là con cháu xuất từ đại viên, Trần Đào từ đến nay vẫn vô cùng mặt dày mà tự tin, tự xưng là nhân tài kiệt xuất trong , nhưng mà, lúc đây, mà chỉ ngượng ngùng mà bước đến chào hỏi với thần tượng trong lòng!
vẫn móc điếu thuốc mà chào đón!
Trong văn phòng, Diệp Kiều mang theo đôi mắt to đầy nghi hoặc, chằm chằm Mặc Thâm!
Mà nhân vật lớn đến mức thấy đều gọi một tiếng “Mặc gia” , hai gò má cô chằm chằm đến đỏ cả mặt, ánh mắt cũng dần trở nên mất tự nhiên.
“Mặc gia, bắt cóc Thẩm Hi Xuyên là ai ?” Người cảnh sát bên cạnh nhiệm vụ ghi chép thấp giọng mà hỏi, trong giọng chứa đầy sự khách sáo, từ đó cũng thể thấy địa vị xã hội của Mặc Thâm.
“Là đứa em trai chuyện xằng bậy của Mặc Thiển!” Mặc Thâm vô cùng chắc chắn mà .
Anh đúng thật là bênh vực của !
Diệp Kiều thật nhịn mà đổi suy nghĩ với !
Vị cảnh sát cũng nhíu mày , ông căn bản là từng tới , mà cũng tìm thấy trong hồ sơ hộ khẩu!
“Tại em trai Mặc Thiển của , bắt cóc Thẩm Hi Xuyên?” Vị cảnh sát tiếp tục hỏi.
“Chuyện thì cũng rõ! Là bảo thả đàn ông đó ! Chuyện liên quan gì đến Diệp tổng cả, các điều tra nhầm !” Mặc Thâm mở chiếc quạt xếp trong tay mà quạt nhẹ, giải thích rõ ràng với vị cảnh sát .
Anh dứt lời thì ý chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-896.html.]
Những như thế , từ đến nay, năng hành sự cũng chỉ trong một câu mà thôi!
“Vậy hiện tại Mặc Thiển em trai đang ở ? Anh đưa Thẩm Hi Xuyên đến để ngược đãi?” Lúc Diệp Kiều mới lên, cất tiếng chất với Mặc Thâm.
Cô hang ổ của Mặc Thiển ở !
Con đó, đúng thật là xuất quỷ nhập thần, tra đang ở , cũng ở Mặc Các.
“Hai em chúng , từ đến nay đều như nước với lửa. chỉ chuyện , cũng ở , Diệp tổng cứ yên tâm, sẽ dạy dỗ ! Sau sẽ dám chuyện xằng bậy nữa! Càng dám chọc cô!” Mặc Thâm xoay Diệp Kiều, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
“Tốt nhất là nên giao đây, nếu , họ Lục cũng chỉ thể động thủ với trai là thôi!” Một giọng điệu đầy khí phách vang lên, từ nơi cánh cửa xuất hiện một dáng cao lớn, thẳng tắp.
Cho dù ở đây là cục cảnh sát, đối mặt với sự uy h.i.ế.p của như , sai cũng thành đúng!
Không ai bắt bẻ , mà cũng ai dám bắt bẻ!
Người đó chính là Lục Bắc Kiêu!
Khoảnh khắc thấy , Diệp Kiều như căng thẳng suốt mấy ngày liền, đột nhiên từ vô cùng tập trung biến thành thả lỏng hơn, khoé miệng cũng cong lên, cô cất bước tới.
Mặc Thâm thấy đàn ông sừng sừng ở đó, đột nhiên hiểu là ai!
Anh cất lời, chợt thấy một bóng vui sướng, chạy thẳng lồng n.g.ự.c của .
Nữ thần Diệp Kiều bình thường vô cùng mạnh mẽ, mà giờ đây như một thiếu nữ mà nhào lòng đàn ông!
Hai cánh tay cô ôm chặt lấy vòng eo của , gương mặt dán lên ngực, giống như một con Koala mà ôm lấy , quan tâm đến ai cả!
Mặc Thâm chút há hốc mà bọn họ, gương mặt điển trai, bình tĩnh chút gợn sóng, giờ đây phần biến chuyển.
Vị cảnh sát cũng choáng váng, ở mặt nam thần, nữ thần gì đó cũng chỉ là một cô nhóc!
Lục Bắc Kiêu đưa tay ôm Diệp Kiều lòng, cúi đầu xuống, cũng quan tâm đến xung quanh mà hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, đó, ngẩng đầu lên, vẻ dịu dàng gương mặt tuấn tú lập tức biến mất, đó là biểu cảm sắc bén, “Mặc Thâm, chỉ cho ba ngày!”