Không chỉ bún cay, mà đậu hũ thối và đồ chiên cũng đều bỏ ớt, khó chịu, nhưng giả vờ thoải mái mặt bọn nhỏ, để chúng đố kị!
“Cổ tay còn thương đấy… ăn cay! Ngoan, chờ em khỏe sẽ mua cho em!”. Anh dịu dàng .
Tuy thể cho hai đứa nhỏ xem cô bắt Lục đại ma vương quỳ điều khiển từ xa thế nào, nhưng mà, bà Lục xem như kiếm thể diện mặt hai đứa nhỏ , chỉ chốc lát , cô ghế như lão phật ia, ăn hạt dẻ rang đường do hai lao động trẻ em lột cho, xem tivi, thích ý gì sánh .
Hai đứa nhỏ thì ông Lục dắt phòng bếp chùi nồi rửa chén, việc nhà.
Lục Tiểu Vũ chồm hổm đất, trong cái chậu đất đều là chén bẩn, bên cạnh còn đặt một chai nước rửa chén nhãn hiệu “Truyền Hóa”.
Lục Tiểu Cổn thì bên cạnh bồn rửa, đang chùi nồi.
“Diệp Kiều là , chùi, còn gọi đứa con nít chùi?! Người đều là rửa chén cho!”. Lục Tiểu Vũ thở phì phò kháng nghị.
“Bởi vì cha cưng chiều Diệp Kiều, cưng chiều chúng !”. Lục Tiểu Cổn cam chịu sự thật đau lòng !
Hai đứa nhỏ chùi rửa một lúc lâu, khi sắp kết thúc thì thấy tiếng Diệp Kiều vang lên từ trong sân, còn kèm theo tiếng đánh !
Bọn nhỏ vội vàng chạy khỏi phòng bếp.
Trong sân, Diệp Kiều buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo len màu trắng sữa, để chân trần, cầm trong tay một cây gậy bóng chày, đang…đánh với khí!
Cố Diệp Phi
Lúc , cô đột nhiên vọt lên, phóng về phía lu nước ở cách đó xa, “YAH” một tiếng, nhảy dựng lên, hạ gậy xuống, “toang”, lu nước nát tan!
“Anh! Mẹ ?”. Lục Tiểu Vũ sợ đến mức chạy đến trốn phía Lục Tiểu Cổn, thật là lợi hại, còn võ công nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-929.html.]
Lúc , bọn họ chỉ thấy Diệp Kiều leo lên tường rào, một tường, tiếp tục đánh với khí!
Lục Bắc Kiêu ngoài đổ nước bẩn, đúng lúc cửa thì thấy cảnh tượng đó.
“Cha! Mẹ ?!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng : “Mẹ võ công…”
Lúc , thấy cô nhảy dựng lên, miệng còn rống lên “Giết!”, cây gậy trong tay bổ khí, nhảy lên cao, ba cha con đều kinh hãi, sợ cô ngã từ cao xuống, nhưng mà cô vẫn vững vàng đầu tường!
“Diệp Kiều!”. Lục Bắc Kiêu lớn tiếng gọi.
Diệp Kiều thấy, còn xoay , chạy tường: “Đừng chạy!”.
Cô lớn tiếng , đó bay lên nóc nhà, tiếp tục chiến đấu!
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ quả thật sợ ngây , cảm thấy Diệp Kiều ngầu, cảm thấy cô thật ngu ngốc!
Lục Bắc Kiêu lúc mới hiểu gì đó, cau mày, tháo đồng hồ cổ tay trái xuống, ném cho Lục Tiểu Cổn, đó xông lên đầu tường, hình cao lớn đồ sộ đạp lên tường bay lên nóc nhà.
Mặc dù trời tối, thấy quá rõ, nhưng hai đứa nhỏ trong sân thể thấy hình bóng của cha , cha đang định tới ôm thì đột nhiên giơ gậy lên đánh cha!
Lần cô thật sự xuất hiện ảo giác !
Lục Bắc Kiêu thầm nghĩ thế, dứt khoát né tránh cây gậy của cô, nhưng mà, cô tấn công vô cùng mạnh, từng chiêu théc đều tàn nhẫn như dẫn chỗ chết, vẻ mặt cũng hung tàn, sợ chính cô tự cô thương!
“Anh! Mẹ đang đánh cha!”. Lục Tiểu Vũ cầm cây bậy bóng chày trong tay đánh cha liên tục ở nóc nhà, lớn tiếng , cha thì ngừng lùi để né, sắp té xuống khỏi nóc nhà !