Mấy ngày nay, thông cảm cho cô trúng thuốc gây ảo giác, vẫn xem cô như bệnh, chăm sóc vô cùng ân cần, hóa cầm thú.
mà bây giờ, nhịn , vốn dĩ cầm thú , huống gì là cô dụ dỗ như .
Ánh mắt đó nóng rực đến mức dường như thể thiêu cháy cô.
Diệp Kiều ý thức mức độ nguy hiểm, vội vàng xuống giường: “Anh Kiêu, cầm thú như , mắc bệnh mà, đừng đến đây!”
Lý nào buông tha cho cô, để trần , nhanh chóng tới gần cô, Diệp Kiều ngừng lùi về , nhanh lùi đến góc nhà, hết chỗ lui , thể cao to của lấn tới, kèm theo đó là thở nồng nặc hormone của .
Khiến trái tim bé nhỏ của cô điên cuồng nhảy nhót.
Thiếu soái Lục dùng ngón tay thô ráp nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú tà mị: “Cầm thú chà đạp phụ nữ còn phiên biệt tiền căn hậu quả , thì còn gọi là cầm thú?”
“Lại đây nào cục cưng!”. Anh cắn răng , ngay đó thì mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng rực cháy của cô.
Hôn cuồng bạo, hung hăng giày vò, hận thể ăn môi cô như đồ ăn.
“Ưm”. Hai tay cô mạnh mẽ chống cự, cô vẫn đạt mục đích, thể để thực hiện , cô nâng đầu gối lên thúc chỗ yếu ớt của , Lục Bắc Kiêu lập tức thụt lùi: “Diệp Kiều Kiều, em hủy hoại tính phúc của ?”
Lục Bắc Kiêu tức giậ cô chằm chằm, nhóc con, dám đá huyết mạch của !
“Ai bảo giở trò cầm thú với em, đó là ảo giác, còn tưởng thật, em ngủ đây!”. Diệp Kiều tỏ vẻ bất mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-934.html.]
Lục Bắc Kiêu xa, cô tới mép giường, đẩy ngã cô lên giường, cô còn chạy, nhanh chóng đè lên.
“Anh Kiêu, dẫn em cùn ? Người chơi với một đêm mà!”. Cô giãy dụa nữa, ngược ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của , nũng với khuôn mặt dụ hoặc.
Lục cầm thú vốn dĩ lửa dục đốt , nào chống sự khiêu khích của cô, hiểu rõ vấn đề, tự chủ mở miệng: “Chỉ cần đêm nay em hầu hạ ông đây cho thoải mái thì cái gì cũng dễ !”
Có những lời của , Diệp Kiều quả thật vui vẻ, chủ động hôn , nhiệt tình gì sánh .
“Ngài Kiêu, ngài thoải mái ? Ngày mai mấy giờ bay?”. Bộ đồ đỏ lành lặn gần như xé thành vải rách, lủng lẳng cô, đôi môi đỏ mọng rực lửa cắn xé, bên khóe miệng đều là dấu son, mái tóc rối tung, cô giường, thở hồng hộc hỏi.
Màu đỏ diễm lệ kết hợp với màu trắng như tuyết tạo nên sự tương phản mãnh liệt đập thẳng thị giác.
Ngài Kiêu ngậm điếu thuốc miệng, nhả một làn khói mặt cô, trong khói mù lượn lờ, dáng vẻ đắn đó trông như thổ phỉ.
“Ấy, mấy giờ bay? Ưm”. Hai tay cô nắm chặt ga giường, vẻ mặt chôn giường tựa như đau đớn tựa như vui thích.
Rốt cuộc vẫn mấy giờ bay.
Vẫn hành hạ cô cho đến đếm khuya.
Tia Chớp Bé mới ba tháng tuổi vẫn ốm vặt, thường xuyên tiêu chảy, lúc còn nhiễm virus parvo, suýt thì đời nhà ma, khiến Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ lo lắng chết, lúc đó hai em từ phòng khám của bác sĩ thú ý trong đại viện về, chúng phiên ôm Tia Chớp Bé.
“Lục Tiểu Vũ, chó nhà em yếu quá, nhà thử xem!”. Hoàng Tử Cường dắt một con ch.ó sói nhỏ vui sướng hoạt bát, thấy bọn họ, vô cùng đắc ý .
Cố Diệp Phi
Lục Tiểu Vũ chịu nổi nhất là khi khác Tia Chớp yếu, cô bé chống nạnh, khí phách trừng mắt Hoàng Tử Cường: “Chồn , thì cái gì? Tia Chớp nhà là quân khuyển, là chó chăn cừu của Đức, của nhà chỉ là con ch.ó nhỏ thoi, chờ Tia Chớp nhà lớn lên, vồ một cái thôi cũng thể hôn mê luôn đấy!”