Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 156: Viên Ngoại Phủ Bí Mật
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:43:52
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên Ngoại phủ chẳng phân biệt ngày đêm, nến sắp tắt thì sẽ mang nến mới .
Một thiếu nữ gầy gò lảo đảo chạy về phía viện của Liễu Tuế và họ, loạng choạng ngã mấy .
Mấy nam nhân mặt mày hung dữ phía đuổi theo sát nút, miệng ngừng mắng chửi.
“Hiện giờ Viên Ngoại c.h.ế.t, trong phủ là Quản gia chủ, khuyên ngươi nhất nên thức thời một chút, ngoan ngoãn trở về, ít nhất còn giữ mạng nhỏ.”
Thiếu nữ dường như thương, còn gần ngửi thấy mùi m.á.u tanh.
Nàng ngừng lẩm bẩm: “Cứu mạng, cứu ! Đi cũng , đừng để ở nơi .”
Máu trán nàng ngừng chảy , cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đỏ bởi máu, trông đáng thương quỷ dị khó tả.
Nam nhân phía cầm gậy gỗ, giận dữ tát gáy nàng.
Gậy gỗ đập trúng chân thiếu nữ, nàng mềm nhũn đầu gối, ngã xuống đất thật mạnh.
Liễu Tuế đây là trò gì, tiện tay, còn Cảnh Chiêu Thần thì càng tuyệt tình hơn, trực tiếp sập cạnh cửa sổ thong thả pha , dường như chuyện bên ngoài đều chẳng liên quan gì đến .
Quản gia ho khan vài tiếng, thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhưng đau quá, gãy hai cái xương sườn, căn bản thể dậy.
“Khụ khụ, ồn ào cái gì! Còn mau lôi xuống, một lũ phế vật.”
Thiếu nữ dựa chút sức lực cuối cùng, bò đến chân Liễu Tuế.
“Cầu xin ngươi, cứu ngoài, bí mật của bọn chúng...”
Miệng nàng giẻ rách nhét , nửa kéo nửa lôi về phía sân Tây.
“Đứng ! Ta cho phép các ngươi đưa ?”
Liễu Tuế trong tay cầm một nắm hạt dưa, nàng nhai rôm rả, hết hạt đến hạt khác.
Khóe miệng Quản gia giật giật.
Cái thứ quỷ quái mà còn dám lấy đồ ăn bàn thờ! Lại còn là cướp đồ với Diêm La!
Trái cây tươi nàng ăn hết, điểm tâm con rắn mập đến mức bò nổi ăn sạch còn chút cặn, cuối cùng, nàng còn bảo cái đĩa , trực tiếp nhét túi luôn.
Đạo sĩ rõ ràng gốc cây cúng thượng hạng, nhất là loại Tôn Viên Ngoại sinh thời thích uống, như mới thể thuận lợi dẫn hồn phách về.
Liễu Tuế đoán sai, Tôn Viên Ngoại một mật thất, nhưng ai nó đặt ở , càng bên trong cơ quan gì.
Kết quả, cái nam nhân hơn nữ nhân pha uống sạch!
Hương lượn lờ, nhưng Quản gia thấy chói tai, tức đến lồng n.g.ự.c phập phồng ngừng, đám chẳng chút kiêng kỵ nào ?
Cơn đau kịch liệt ập đến, Quản gia rên lên một tiếng, mắt tối sầm, vội vàng mò viên tiên đan gối nhét miệng.
Có trị bệnh thì , nhưng cứ ăn viên tiên đan của đạo sĩ là thấy yên tâm.
Bên , mấy gã lực điền đang túm lấy thiếu nữ đều ngã xuống đất, sống c.h.ế.t chẳng rõ.
Liễu Tuế xổm xuống, thiếu nữ gầy yếu đến mức gió thổi là bay mặt.
“Ngươi là Tôn Chi Chi.”
Không câu hỏi, ngữ khí vô cùng khẳng định.
Thiếu nữ gật đầu, khóe môi còn dính vết m.á.u khô.
“Là , mà cũng , vốn là cô nhi Tôn Viên Ngoại nhận nuôi.”
Nàng tự giễu một tiếng.
“Bằng thể một đám hạ nhân trong phủ ức h.i.ế.p đến mức ?”
Liễu Tuế mảy may hứng thú với thế của nàng .
“Nói , trong phủ bí mật gì? Có liên quan đến cây hòe ?”
Thiếu nữ sững sờ, còn tưởng nàng sẽ tiếp lời mà hỏi, rốt cuộc nàng là thiên kim Viên Ngoại phủ thật.
Liễu Tuế theo lẽ thường bài, khiến nàng nhất thời nên đối phó thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-156-vien-ngoai-phu-bi-mat.html.]
“Hay là , ngươi cũng là một bước cờ trong đó? Để đoán xem, ngươi hẳn là thu hút sự chú ý của ai đó, nhưng cuối cùng nhắm chúng .”
Liễu Tuế , cần Tôn Chi Chi mở lời.
“Ngươi là trúng chứ?”
Theo ngón tay thon dài của nàng, Tôn Chi Chi ngượng ngùng liếc Cảnh Chiêu Thần, cụp mắt xuống, một lời.
Sự im lặng chính là bằng chứng nhất.
Liễu Tuế cũng tức giận, mỉm rạng rỡ chằm chằm Tôn Chi Chi.
Cứ thẳng như khiến Tôn Chi Chi tay chân luống cuống đặt .
“Chỉ như thế mà cũng dám nhòm ngó nam nhân của !”
Cái tát của Liễu Tuế đến gọn gàng và bất ngờ, bốp một tiếng, mặt Tôn Chi Chi sưng lên ngay lập tức.
Tất cả đều kinh ngạc hồi lâu hồn, chỉ Cảnh Chiêu Thần như chuyện gì, vẫn điềm nhiên như cũ.
Tôn Chi Chi thể tin che mặt , hiểu vì cô nương còn như gió xuân thể trở mặt nhanh đến thế.
Mấy chiếc răng trong miệng thậm chí còn lung lay, m.á.u tanh đầy miệng, Tôn Chi Chi suýt nữa nhịn mà nôn .
Một bàn tay xinh bóp lấy cổ Tôn Chi Chi, cô nương mắt vẫn dịu dàng.
“Ta hỏi ngươi đấy! À , quên với ngươi, tính cho lắm, nhiều kiên nhẫn để chờ ngươi từ đầu đến cuối suy nghĩ cho kỹ .”
Giọng nàng ngọt ngào, mang theo vài phần lười biếng, nhưng Tôn Chi Chi sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Buông... ... ... Bùn hoa ...”
“Xoẹt—”
Một chiếc ám khí xé gió bay tới, Liễu Tuế buông tay, Tôn Chi Chi hiểm hóc tránh .
Thân cây hòe thô to xuyên thủng một lỗ.
“Bùn hoa chứa là hài cốt ? Chẳng lẽ những gia đình đến tìm ?”
Tôn Chi Chi sợ đến mức run rẩy, uy lực của ám khí lớn đến , nếu Liễu Tuế buông tay, thì xuyên thủng bây giờ chính là nàng !
“Phải, bộ là cô nhi Tôn Viên Ngoại tìm từ khắp nơi về, chính là vì ông trúng việc bọn họ ai thích để mà vương vấn, c.h.ế.t tự nhiên cũng sẽ ai .”
Liễu Tuế tỏ vẻ hiểu rõ.
“Thảo nào, cứ cây hòe mọc tươi đến lạ, phương pháp là do ai nghĩ ?”
Tôn Chi Chi hung tợn trong phòng.
“Tên Quản gia đáng c.h.ế.t , sớm nhòm ngó tài sản của Viên Ngoại, còn... còn...”
Nàng nắm chặt vạt áo, ánh mắt như nuốt sống Quản gia ngay lập tức.
Không là nàng thực sự hận Quản gia, là diễn xuất quá đỉnh, dù Liễu Tuế cũng quan tâm.
“Khu bỏ hoang giam giữ ? Còn sống c.h.ế.t ?”
Tôn Chi Chi dứt khoát giấu giếm nữa, nếu hôm nay nàng hết, lẽ còn một con đường sống, nhưng nếu tiếp tục ở Viên Ngoại phủ, Quản gia còn sống một ngày thì nàng sẽ sống bằng c.h.ế.t, thà cứ liều một phen còn hơn sống nửa đời còn như .
“Tôn Viên Ngoại c.h.ế.t quá đột ngột, những nữ t.ử tạm thời vẫn còn sống, trùng hợp là Quản gia cũng thương, thời gian để ý đến chuyện .”
Tôn Chi Chi l.i.ế.m đôi môi khô nứt, hạ giọng cầu khẩn.
“Cô nương, nếu hết, thể cứu ngoài ? Ta nguyện trâu ngựa phục thị cô nương cả đời!”
Liễu Tuế vội hứa hẹn, dù cô nương còn phối hợp với Viên Ngoại phủ diễn một vở khổ nhục kế, lời của nàng thể tin .
Huống hồ, loại hai lòng , càng thể để bên .
Câu chuyện nông phu và rắn là lời giải thích nhất.
“Ta xem những gì ngươi đáng để đại phí công phu cứu ngươi , dẫu bên cạnh giữ vô dụng, còn giá trị của ngươi, nhất thời rõ ràng, đây là bao giờ tùy tiện hứa hẹn!”
Tôn Chi Chi c.ắ.n môi, tay siết chặt, như hạ quyết tâm cuối cùng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt còn chút do dự nào.