Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 222: Đến Quan Châu
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:50:10
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió hè se lạnh, mang cái nóng ban ngày.
Tà dương nghiêng bóng, Cảnh Chiêu Thần một đoàn đến Quan Châu.
Hoàng hôn buông xuống, đường lớn ngõ nhỏ trong thành sớm thắp đèn, mặt đường lát đá xanh ẩm ướt, thỉnh thoảng giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống.
Hai bên phố xá nhộn nhịp và ồn ào.
Liễu Tuế và Cảnh Chiêu Thần sánh bước bên , phóng tầm mắt xa, xa còn một con sông, bên bờ xây vài tửu gia, ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước.
Trên sông vài chiếc thuyền hoa chầm chậm trôi, tiếng tơ trúc réo rắt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng và tiếng hát du dương của các cô gái.
「Đêm ở Kinh thành cũng náo nhiệt như thế ?」
Hôm nay nàng mặc một bộ nam trang màu trắng ánh trăng, tôn lên vẻ thanh tú, bên cạnh nàng, Cảnh Chiêu Thần, mặc cẩm y màu xanh hồ, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.
Hai chỉ cần đó, là một cảnh tượng mắt.
Cảnh Chiêu Thần nàng hỏi, khẽ nhíu mày.
「Ừm, náo nhiệt.」
Giọng điệu nhàn nhạt, rõ ràng mang theo sự vui, Liễu Tuế hiểu.
「A Chiêu, vui ?」
Cảnh Chiêu Thần lắc đầu, một lời.
Nhiều năm , Kinh thành tổ chức hội hoa đăng, nhưng sự náo nhiệt dường như chẳng hề liên quan đến .
Liễu Tuế cũng đến, chỉ là bên cạnh nàng ngoài nha , còn một vị công t.ử thanh tuấn, hai , lúc ngang qua , nàng nhận .
Con trai của Phùng Chấn, Phùng Thiên Kỳ!
Cảnh Chiêu Thần chính là ngày hôm đó, ghi nhớ cái tên .
Trong lòng ngũ vị tạp trần, một nỗi chua xót thể tả.
thể oán trách ai đây?
Rõ ràng là chính cố ý né tránh tất cả trong Trấn Quốc Công phủ!
Khoảnh khắc đó, chút hận Phụ hoàng, cũng oán trách Hoàng đột nhiên xa cách .
Đèn hoa giăng khắp phố, cửa sổ hoa văn phản chiếu bóng chén chú chén , quán tửu lầu khói bay lượn, mùi cơm, mùi rượu... mùi vị phồn hoa đậm đà.
Quan Châu cũng giới nghiêm, nhưng để duy trì trị an, phố thường binh sĩ tuần tra qua.
「A Chiêu, đói ?」
Liễu Tuế thấy im lặng hồi lâu, kéo nhẹ ống tay áo .
「Tuế Tuế ăn gì?」
Nàng đưa tay, tùy ý chỉ một tửu lầu.
「Nơi đó náo nhiệt, đông như , lẽ hương vị tệ, chúng cũng nếm thử.」
Cảnh Chiêu Thần ý kiến, một đoàn bước tửu lầu.
Tầng một gần như chật kín chỗ, tiểu nhị vắt khăn trắng lên cổ, tay bưng đĩa xuyên qua giữa các bàn.
Thấy bọn họ ăn mặc hoa lệ, khí chất phi phàm, chưởng quầy tự đón, mặt mày tươi .
「Mấy vị khách quan dùng bữa ư? Tầng một đầy chỗ , thấy quý vị y phục bất phàm, hẳn cũng thích ồn ào...」
Cảnh Chiêu Thần liếc chưởng quầy một cái.
「Dẫn đường, chúng phòng riêng nhất.」
「Vâng ạ, mời quý vị theo tiểu nhân bên , cẩn thận bậc thang chân.」
Liễu Tuế đông tây, trong lòng ngừng tính toán.
Ninh An cũng thể mở tửu lầu, nhưng ít hơn, e rằng đạt đến mức độ .
Bàn ghế ở tầng một cũng bằng gỗ lê vàng, thường dùng nổi.
Phòng riêng quả thật lớn, mười mấy cũng còn dư dả.
「Chưởng quầy, chỗ ngài món đặc trưng nào ? Giới thiệu một chút!」
Chưởng quầy tít mắt, hôm nay coi như gặp khách sộp , tuy tầng một đầy chỗ, nhưng những đó gọi chẳng qua chỉ là vài món nhắm rượu nhỏ, khá hơn thì gọi đĩa thịt bò kho.
Chiêu bài sở dĩ gọi là chiêu bài, chỉ vì nó hương vị tuyệt hảo, mà giá cả còn đắt đỏ hơn!
「Không tiểu nhân khoác lác, tửu lầu của chúng , từ bơi nước, bay trời, chạy đất, chỉ cần quý khách ăn, chúng đều thể !」
Mọi , cụp mắt tiếp tục uống trong tay.
Những món , bọn họ ăn suốt cả chặng đường , ngay cả bữa sáng, cũng độc đáo đến mức ăn thịt chim nướng!
Không vài con, mà là một đống!
Buổi trưa ai than đói, cứ thế thúc ngựa chạy nhanh đến Quan Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-222-den-quan-chau.html.]
Cảnh Chiêu Thần cảm thấy chưởng quầy quá nhiều lời, kiên nhẫn phất tay áo.
「Mang tất cả các món chiêu bài lên, dâng thêm mấy ấm ngon!」
Chưởng quầy dứt khoát đáp, 「Khách quan, Quế Hoa Túy ở chỗ chúng là tuyệt phẩm, ngài nếm thử ?」
Cảnh Chiêu Thần định cần, thấy Liễu Tuế .
「Trước hết mang ba vò, đủ thì gọi ngươi !」
「Vâng ạ, khách quan đợi một lát!」
Không lâu , thức ăn dọn lên bàn.
Đồ mặn và đồ chay phối hợp bày đầy một bàn.
Thủy Tinh Hội, Lạp Vị Hợp Chưng, Hạt Dẻ Kho Gà, Yên Chi Ngỗng Phổ, Nấm Tươi Xào Cải Thìa...
Cuối cùng là một chén nhân sâm ô kê thang, cùng vài món điểm tâm tinh xảo.
Tiểu nhị cung kính , 「Mời các vị khách quan dùng từ từ, mấy món điểm tâm là tửu lầu chúng tặng cho quý vị, nếu còn cần gì, xin rung chuông đồng bên cạnh cửa.」
Tiểu nhị lui , khép cửa cho bọn họ.
Suốt chặng đường , đều dùng bữa cùng , Cảnh Chiêu Thần cũng ý kiến gì, nên hôm nay vẫn chung một bàn.
Liễu Tuế gắp một miếng cá nếm thử.
「Nói là món chiêu bài, kết quả đủ món từ Đông Nam Tây Bắc! Không vị đầu bếp rốt cuộc là nơi nào.」
Cảnh Chiêu Thần âm thầm múc cho nàng một chén canh, đặt bên cạnh tay nàng cho nguội dần.
「Tửu lầu như thế gì món chiêu bài của riêng , chẳng qua là để thu hút thêm thực khách thôi, hương vị tạm , chỉ là đều chính tông.」
Liễu Tuế ăn đến mức ngẩng đầu lên.
「Hãy đủ , dù cũng hơn cơm rau ở Túc Thành.」
Mọi gật đầu, tiếp tục gắp cơm trong bát.
Đang trò chuyện, cánh cửa đột nhiên đẩy mạnh .
Trường Bạch mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, vịn khung cửa lớn tiếng la lối.
「Các ngươi... khụ khụ, thật vô lương tâm... thật sự đợi lão phu, nhẫn tâm đến mức nào chứ!」
Mộ Dung Hoài Phong đang ông cõng nhô đầu , đưa tay chào.
「Tỷ tỷ khỏe, tỷ phu khỏe! Trước hết để tự giới thiệu, là Mộ Dung Hoài Phong, năm nay mười ba tuổi...」
Không hai chữ tỷ phu hài lòng Cảnh Chiêu Thần , mà hiếm khi nở một nụ rạng rỡ.
「Hoài Phong, cái tên tệ, đói , mau dùng bữa.」
Hoài Phong trượt xuống khỏi lưng Trường Bạch như một con khỉ, đặt m.ô.n.g xuống bên Cảnh Chiêu Thần.
“Anh rể, thật sự quá !”
Cảnh Chiêu Thần cẩn thận trụng bát đĩa qua nước nóng, mới đặt đến bên tay Hoài Phong.
“Đa tạ rể.”
Hoài Phong cũng chẳng khách sáo, cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ miệng.
Từ đầu đến cuối, Liễu Tuế vẫn hề ngẩng đầu.
Hoài Phong chẳng bận tâm thái độ của Liễu Tuế, hai má phồng lên vì nhét đầy thức ăn.
“Ngon quá... Đã lâu lắm ăn đồ ăn! Ôi, rể, xem đáng thương ?”
Cảnh Chiêu Thần cũng múc cho một bát canh.
“Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn.”
Hoài Phong gật đầu, vẫn hành động theo ý .
Trường Bạch thấy ai đếm xỉa tới , đành ngượng ngùng kéo ghế xuống.
Sau một trận giao đấu, còn cõng tên tiểu t.ử thối chạy suốt một đoạn đường dài, lúc ông chỉ cảm thấy đói đến mức thể ăn hết cả một con bò.
Thức ăn nhiều, Trường Bạch thấy phiền phức nên gắp mỗi món một ít đĩa.
Một, hai, ba...
Một ám vệ bên cạnh khe khẽ đếm bát trống của Trường Bạch.
Trường Bạch liếc xéo một cái đầy bực bội, mở miệng, hạt cơm bay tứ tung.
“Làm cái gì đó? Lại tính sổ với lão t.ử nữa ? Đến cả ch.ó ăn còn chẳng quấy rầy ! Cút! Cút ngay, đừng loạn!”
Ông vươn cánh tay dài, đĩa Tứ Hỷ viên lập tức bay đến mặt ông.
“Món ngon bằng nha đầu c.h.ế.t tiệt .”