Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 38: Nhà họ Tề hoàn toàn sụp đổ
Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:56:28
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan tài của Tề Dự đặt giữa sân, chỉ che tạm bằng một mái gỗ đơn sơ. Hương nến gió thổi lắc lư, giấy tiền cháy trong chậu bay tán loạn khắp nơi.
“Đặt ở chỗ chướng mắt thế , mù, mà phát hiện ?”
Giang Ngọc động tĩnh trong phòng, liếc sang Liễu Tuế đang yên bên cạnh.
Cô che mũi, lấy mấy nén hương châm lửa.
“Bụp––”
Trong phòng, Tề Hoài và Tề Thần đồng loạt ngã xuống đất.
“Tình thế cấp bách, đành giải phẫu ngay tại đây.”
Giang Ngọc xoa cánh tay, nghiến răng đẩy nắp quan tài nặng nề.
Gương mặt xám đen của Tề Dự hiện mắt, đôi môi cũng mang sắc đỏ tím bất thường.
Liễu Tuế dùng d.a.o găm rạch cổ họng ông . Khác với Trương Thiên, khí quản của Tề Dự tím đen, rõ ràng thời gian trúng độc lâu.
“Quả nhiên giống y Trương Thiên, chỉ là Tề Dự trúng độc lâu hơn.”
Liễu Tuế cẩn thận khâu vết rạch, che cổ áo lên thấy dấu vết.
Ngón tay Tề Dự co quắp. Liễu Tuế cúi xuống, nhờ ánh nến mờ nhạt thấy trong kẽ móng tay ông vài mảnh vải vụn.
Ở Ninh An đa phần là vải thô, đay và bông. Loại chất liệu giống hàng cao cấp ở kinh thành.
Giang Ngọc nhíu mày: “Đây là Thục cẩm, ngay cả ở kinh thành nhà thường dân cũng mua nổi.”
Liễu Tuế tìm kiếm quanh nhà, cuối cùng trong gian chứa đồ phát hiện hơn chục tờ ngân phiếu mệnh giá lớn. Đếm sơ cũng ít nhất hai vạn lượng.
“Giang Ngọc, cô nhà họ Tề vì lưu đày ?”
Giang Ngọc nghĩ một lúc lắc đầu.
“Nhà họ Tề lưu đày đột ngột. Bình thường Tề Hoài ngoài mặt tham gia phe phái nào, nhưng lưng xa xỉ vô độ. Với tiền lương của một quan ngũ phẩm chính đủ tiêu như .”
Giang Ngọc nhận lấy ngân phiếu, lông mày nhíu càng chặt.
“Kẻ cẩn thận. Ấn ngân phiếu là của tiền trang vùng Giang Nam, theo nguồn gốc khó.”
Liễu Tuế , nhét ngân phiếu n.g.ự.c Giang Ngọc: “Nhà họ Tề e là xong .”
“Sao đưa cho ?”
“Cô là của Nhiếp chính vương. Không ai nghi ngân phiếu là do cô ăn trộm cả!”
Ăn trộm!?
Mặt Giang Ngọc đen như táo bón ba ngày: “Rõ ràng là ngươi nhét cho !”
Liễu Tuế nhún vai, bước chân nhẹ như bay.
“Có chứng cứ ? Ngân phiếu ở cô. Bắt trộm bắt tang vật, bắt cô ?”
Giang Ngọc nghẹn lời, cụp đầu theo Liễu Tuế.
Chỉ mới rời nửa khắc, nhà họ Tề bỗng bốc cháy dữ dội, ngọn lửa đỏ rực nửa bầu trời. Gió bắc rít gào, lửa mạnh đến mức kịp cứu.
“Cô nương đoán đúng thật. Sao cô họ sẽ diệt khẩu?”
Liễu Tuế mím môi: “Cô là của Nhiếp chính vương. Ngài về kinh, còn cô ở Ninh An. Kẻ sợ bại lộ, bỏ xe giữ soái chẳng quá bình thường ?”
Tiệm duy nhất trong thành bán muối thô niêm phong, cả nhà chưởng quầy mất tích. Chắc của Cảnh Chiêu Thần bắt , hoặc lẽ kết cục giống nhà họ Tề.
Hai leo qua cửa sổ trong. Quầy hàng vốn xếp ngăn nắp giờ lục tung, muối thô kịp bán vương vãi đầy đất.
“Là của các ngươi bắt họ ?”
Giang Ngọc lắc đầu: “Không . Chúng tới thấy nhà cửa trống trơn, còn tưởng họ phong thanh bỏ trốn.”
Một tiếng va chạm nhỏ truyền từ chiếc tủ gỗ lớn ở góc tường. Âm thanh khẽ, nhưng trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-38-nha-ho-te-hoan-toan-sup-do.html.]
Giang Ngọc rút kiếm, từng bước tiến tới, mở cửa tủ. Một bé gái bốn, năm tuổi ngã lăn .
Quần áo rách rưới, tóc rối bù, đôi mắt đầy hoảng sợ.
“Xin… xin đừng g.i.ế.c con… hu hu…”
Liễu Tuế xổm cách bé vài bước, nhẹ giọng trấn an.
“Con là con gái của chưởng quầy ? Trốn ở đây mấy ngày , chắc đói lắm? Theo tỷ tỷ về nhà ?”
Bé gái c.ắ.n ngón tay, nước mắt lăn dài: “Tỷ tỷ cũng bắt con ?”
Liễu Tuế lắc đầu, lấy từ tay áo một túi giấy dầu, mở là vài viên kẹo vừng.
Cô bé do dự, cuối cùng cưỡng , lấy hai viên cho miệng.
“Họ bịt mặt, con rõ… cha với con đều bắt .”
Liễu Tuế liếc Giang Ngọc đang định hỏi tiếp.
“Ngoan, giờ nữa. nếu con cứ ở đây sẽ c.h.ế.t đấy.”
Cô bé khuôn mặt hiền hòa của Liễu Tuế, chần chừ đặt bàn tay nhỏ lên tay nàng.
Liễu Tuế đưa bé về, tắm nước nóng cho cô bé. Nó và Liễu An cao gần bằng , mặc đồ của Liễu An khít.
Liễu An tròn mắt: “Đại tỷ, tỷ là ai ?”
Liễu Tuế đáp, chỉ mỉm . Hai ánh mắt đồng thời chiếc bé gái đang bối rối.
Cô bé bàn điểm tâm bàn, nuốt nước bọt, lắp bắp:
“Cha con tên Vương Đại Tráng, con tên Vương Thúy.”
Liễu Tuế kéo bé xuống, nhẹ nhàng chải mớ tóc rối.
“Từ hôm nay, con gọi là Xuân Hạnh, là nha đầu cận của An nhi, hiểu ?”
Cô bé gặm miếng bánh, gật gật lắc lắc, mặt mũi mơ màng.
“Không cho ai phận thật của con. Ai hỏi, con cứ từ nhỏ cha bán nhà họ Liễu, lớn lên bên An nhi. Những chuyện khác .”
Liễu An lúc thì véo tai Xuân Hạnh, lúc thì chọc mặt cô bé: “Chỉ với ngoài như thôi. Ta đ.á.n.h ngươi .”
Xuân Hạnh Liễu Tuế, Liễu An, gật mạnh.
“Con nhớ . Con gánh nước nhóm lửa, còn cắt cỏ heo nữa…”
Liễu Tuế thở dài. Người con nhà nghèo sớm lo, nhưng cha của Xuân Hạnh vốn thiếu tiền; chỉ là dồn hết tâm tư con trai.
Xuân Hạnh chỉ lớn hơn Liễu An năm tháng, nhưng hết việc nặng nhẹ trong nhà. Tay nhỏ xíu chai một lớp mỏng.
“Ngày thường con chỉ cần nhóm lửa, còn theo bên An nhi là .”
Cô nếu giao việc, Xuân Hạnh sẽ ngủ yên, luôn sợ đuổi.
Xuân Hạnh vui vẻ đáp một tiếng. Thấy hai chuẩn ngủ, bé chạy góc cuộn .
Liễu Tuế nhíu mày: “Bình thường ở nhà con ngủ ?”
Xuân Hạnh gật đầu, mắt long lanh: “Nhà ít phòng… con học bài sợ ồn… ban đêm con ngủ ở phòng củi.”
Phòng củi gió lùa bốn phía, nhiều rơm cũng ấm, bé chỉ co ro trong góc. Lâu dần thành thói quen, từng nghĩ phản kháng, chỉ mong mau lớn để bán nhà giàu nha — như còn hơn.
Ông bà ngủ phòng chính, nhị thúc và cha mỗi một phòng, Liễu Hằng lớn thể ngủ chung nữa, nên cũng chiếm một gian — thật sự còn phòng cho Xuân Hạnh.
Liễu Tuế chỉ chiếc giường nhỏ bên cửa sổ: “Tạm thời con ngủ ở đây. Vài ngày nữa tìm thợ vách ngăn, lúc đó con cũng phòng riêng.”
Xuân Hạnh leo lên chiếc giường mềm mại mà vẫn ngơ ngác như đang mơ.
Cô bé mở mắt chiếc đèn lồng vàng mờ hiên, bất giác mỉm .
Cuối cùng… cô bé cũng một chỗ che mưa chắn gió, giường của riêng , và chủ nhân xem như con .