Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 60: Không được sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:32:29
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thụ ẩn trong bóng tối, lộ diện, nhưng dám, ánh mắt thỉnh thoảng liếc giữa hai chân của Cảnh Chiêu Thần.
Tuy Gia lớn hơn Liễu cô nương mười tuổi, nhưng tính năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm, tuổi còn trẻ mà , đây?
Liễu cô nương và Gia mật đến mức bọn họ còn thấy ngại, giờ những lời , hẳn là nàng bất mãn với biểu hiện của Gia đến mức nào!
“Thu những tâm tư ô uế của ngươi! Tự lĩnh mười quân côn!”
Giang Thụ thôi, cuối cùng c.ắ.n răng, vì hạnh phúc của chủ t.ử nhà mà liều mạng!
“Gia, còn trẻ, tuyệt đối thể bệnh mà giấu bệnh! Thuộc hạ quen một lang trung tệ, giỏi chữa trị chứng bệnh ...”
Chiếc quạt huyền sắc (màu đen) vụt tới mặt , Giang Thụ kịp đề phòng, mặt cứa một vết máu.
“Gia, thuộc hạ và đều là nam nhân cả, gì mà hổ, chúng cứ tìm lang trung chữa trị , còn hơn là thành ... ghét bỏ!”
Cảnh Chiêu Thần nghiến chặt răng hàm, sắc mặt âm trầm.
Khi trở phủ ở Ninh An, Cảnh Chiêu Thần ngoái đầu mà thẳng thư phòng, đóng sập cửa .
Giang Lâm đưa nước nóng để tắm, cũng vô cớ trút giận.
Giang Lâm lẩm bẩm trong lòng, túm lấy Giang Phong đang trốn ở góc tường.
“Gia ? Có cô nương thèm để ý đến Gia, nên lấy chúng trút giận? Ai, ngươi cái tính tình thối nát của Gia, hiểu phong tình, ai mà chịu nổi...”
Trong thư phòng truyền tiếng đồ sứ vỡ vụn, giọng Cảnh Chiêu Thần lạnh như băng.
“Hai ngươi nếu việc gì , hãy chạy mười vòng quanh Ninh An!”
Hai chạy nhanh hơn ai hết, thoắt cái biến mất tăm.
Ra đến sân ngoài, Giang Thụ vỗ ngực, kéo tay Giang Lâm hồi lâu mới thở dốc .
“Liễu cô nương Gia nhà chúng yếu ớt mong manh... Đây là lời nàng uyển chuyển , ngươi Gia luôn gần nữ sắc, vì ? Ôi, chúng còn tiểu chủ t.ử ?”
Giang Lâm gãi đầu, “Gia nào chỗ nào ? Tuấn lãng cao lớn, kinh thành bao nhiêu cô nương chỉ cần Gia một cái là đỏ mặt.”
Giang Thụ đ.á.n.h một cái gáy .
“Nói với kẻ thiếu mất một cọng gân như ngươi thì rõ , nữ t.ử nam nhân , ngươi nghĩ là chỉ cái gì?”
Giang Lâm vội vàng bịt miệng , suýt nữa hét lên, mắt đầy kinh hãi.
“Chẳng trách kinh thành đều đồn Gia thích nam sắc... Huhu, ngươi mau nghĩ cách , còn cưới vợ sinh con...”
Giang Thụ khinh bỉ một cái, đầu bỏ .
“Ngươi , đêm khuya như ?”
“Chạy mười vòng quanh thành còn hơn là phí lời với ngươi!”
Cảnh Chiêu Thần liên tiếp uống hai chén , vẫn cảm thấy lửa giận khó tiêu.
Cái nữ nhân đáng c.h.ế.t , rõ bên cạnh ám vệ theo, chuyện còn kiêng nể gì!
Hại trăm miệng khó giải!
Liễu Tuế Cảnh Chiêu Thần vì một câu của nàng mà trằn trọc thâu đêm, nàng hiếm khi ngủ một giấc ngon, mộng mị!
Sáng sớm, tuyết vẫn ngừng.
Nàng rón rén định bước ngoài, thấy tiếng ho khan từ phía .
“Tuế nha đầu, chuyện với Tổ phụ một lát.”
Liễu Tuế dừng bước, điều chỉnh cảm xúc của , đầu đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của Lão Trấn Quốc Công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-60-khong-duoc-sao.html.]
“Tổ phụ dậy sớm ? Người về nghỉ thêm một lát !”
Lão Trấn Quốc Công chằm chằm nàng, “Ta con trong lòng còn ấm ức, trốn tránh mấy ngày , chẳng lẽ cũng gặp chúng nữa ?”
Liễu Tuế im lặng.
Liễu Bình từ sương phòng , thấy hai họ, thần sắc khựng .
“Ta trực , bên ngoài lạnh, hai nhà chuyện.”
Liễu Tuế gật đầu, nhích chân nhường chỗ cho Liễu Bình.
Liễu Bình khỏi cửa đầu , nhẹ nhàng phủi lớp tuyết vai nàng.
“Nhị thúc con chịu ấm ức, may mà là Đại ca, nút thắt trong lòng con nhất thời khó mà gỡ bỏ, nhưng cũng thử giao tiếp, chúng là một nhà.”
Liễu Tuế mỉm nhẹ nhàng với ông, “Vâng, lời Nhị thúc.”
Nàng và Lão Trấn Quốc Công nối gót sương phòng.
Lão Trấn Quốc Công chiếc trường kỷ bên cửa sổ, cầm ấm rót hai chén.
“Tuế nha đầu, Tổ phụ xin con, nên lời Tổ mẫu con. Phụ con là đứa con đầu lòng của chúng , khó tránh khỏi thiên vị. Nếu hồ đồ, phân biệt đúng sai đó thật sự là , Tổ phụ nên mềm lòng.”
Liễu Tuế im lặng lắng , trong lòng muôn vàn suy nghĩ.
Mấy ngày nay nàng đều rời khi họ tỉnh giấc, và trở về khi họ ngủ say, vì sợ gì, chỉ là đối mặt thế nào.
“Hiếu kính cha và là điều con nên , nhưng...”
Nàng vốn hỏi, cha ruột của nàng rốt cuộc là ai, nhưng sợ Lão Trấn Quốc Công lo lắng hơn, nên đành nuốt lời bụng.
Lão Trấn Quốc Công thở dài một tiếng thật dài, chắp tay lưng vài vòng trong phòng.
“Đã đến nước Tổ phụ cũng giấu con nữa, Tề nhi quả thực phụ ruột của con. hài cốt của Huyền nhi vẫn tìm thấy, rõ sống c.h.ế.t, năm đó và Tổ mẫu con bàn bạc, mới gửi con gối Tề nhi, chỉ con một gia đình trọn vẹn.”
Liễu Tuế bưng lên uống từng ngụm nhỏ, chỉ chờ Lão Trấn Quốc Công tiếp.
Nguyên chủ từ vài tháng tuổi gửi nuôi gối Liễu Tề, lớn lên trong sự cưng chiều, ký ức gì về cha ruột, càng đến tình cảm.
Còn nàng, đến từ thế giới khác, ban đầu chỉ là theo bản năng, nhưng hành trình , trách nhiệm nặng hơn tình cảm, vì chiếm thể , thì bảo vệ những yêu nhất của .
hai cục bột mà nàng đích đón đến thế gian , nàng đành lòng rời xa, còn Nhị thúc, Nhị thẩm đối đãi nàng như con ruột, và cả Liễu Hằng, Liễu An cứ hận thể dính lấy nàng cả ngày...
Mỗi nghĩ đến đây, lòng nàng luôn mềm . Gia đình đối với nguyên chủ thật sự là vô cùng .
“Tổ phụ con cơ duyên gì, tóm là khác xưa . chỉ cần con là Liễu Tuế, con vĩnh viễn là nhà họ Liễu của ! Tổ mẫu con mấy ngày nay tự trách thôi, đồng ý giao việc quản lý gia đình cho con, nhưng theo ý kiến của con.”
Thần sắc Liễu Tuế dịu , “Tổ phụ, con bao giờ oán trách , chỉ là con thể vượt qua cửa ải trong lòng . Tổ phụ đúng, chúng là một nhà.”
Liễu lão phu nhân khẽ gõ cửa, thấy động tĩnh mới chống gậy bước .
Liễu Tuế vội vàng dậy đỡ cánh tay bà, ngón tay theo thói quen đặt lên mạch đập của bà.
Khi còn trẻ Tổ mẫu nhiễm lạnh ở chân, để ý, để bệnh căn, đến nay lẽ chính là chứng phong thấp mà y học hiện đại vẫn , ngoài việc chú ý hàng ngày, cách nào chữa trị triệt để.
“Tổ mẫu, chân , thời tiết lạnh nên bớt . Con đổi t.h.u.ố.c thang cho , nhớ uống đúng giờ.”
Liễu lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, thuận theo lực đỡ của nàng xuống bên giường.
“Tuế nha đầu, là Tổ mẫu hồ đồ , để ý đến tâm trạng của con, suýt nữa hại Trương thị mất mạng, bây giờ nghĩ vẫn còn sợ hãi.”
Liễu Tuế xổm xuống, xoa bóp huyệt đạo hai chân cho bà.
“Có kinh nhưng hiểm, Tổ mẫu cần quá lo lắng. Ngày cả nhà đoàn viên, nỡ cũng là lẽ thường tình, là con hiểu chuyện, quá mức tùy hứng.”
Trong đôi mắt đục ngầu của Liễu lão phu nhân dâng lên một tầng nước mỏng, “Tuế nha đầu, và Tổ phụ con tuổi cao, quyết định của con chúng tuyệt đối sẽ nghi ngờ!”