Sắc mặt Thẩm Đình Chu thoắt chốc đen kịt.
 
Hắn đại khái cho rằng  sẽ , sẽ quậy, sẽ như những tiểu thư khuê các khác, cầu xin sự thương xót.
 
   .
 
Hắn xoay , sải bước  ngoài.
 
Đến cửa,  khựng ,   đầu, giọng mang theo cảnh cáo:
 
“Cố Thanh Nhan, thu  mấy trò hồ mị của ngươi . Ở Thẩm gia, vô dụng.”
 
Dứt lời,  mạnh tay đóng sầm cửa.
 
Ta  cánh cửa rung lắc dữ dội, khóe môi đang mỉm  dần dần lạnh lẽo.
 
Hồ mị?
 
Tướng quân, ngươi nhầm .
 
Thứ phụ  dạy , chẳng  tà thuật mê hoặc.
 
Mà là quyền thuật.
 
Là thứ vũ khí sắc bén nhất, cũng dơ bẩn nhất  đời .
 
3
 
Những ngày kế tiếp,  quả nhiên như  mong , ngoan ngoãn an phận ở trong “Đình Lan Viện” của ,  bước  cửa lớn, cũng chẳng  qua cửa nhỏ. 
 
Người Thẩm gia cũng coi như , nàng dâu mới , vốn  tồn tại.
 
Cơm nước mỗi ngày đều do hạ nhân lén lút bưng từ cửa , cơm nguội canh lạnh, miễn cưỡng lấp đầy bụng. 
 
Tiền tháng  khấu trừ, chi tiêu thiếu thốn,  trở thành chuyện thường tình.
 
Hai nha  hồi môn của , một gọi là Thính Vũ, một gọi là Vãn Phong, đều do phụ   chọn lựa kỹ càng,   chút quyền cước,  đủ lòng trung thành. 
 
Thính Vũ tính tình nóng nảy, tức đến giậm chân:
 
“Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng! Người dù  cũng là chính thê của tướng quân,  cưới hỏi đàng hoàng cơ mà!”
 
Ta thong thả lật một quyển sách, đầu  thèm ngẩng:
 
“Chính thê? Trong mắt bọn họ,  chẳng qua chỉ là kẻ thù do hoàng đế nhét , một con tin mà thôi.”
 
“ chúng  cũng  thể cứ  chờ c.h.ế.t như thế! Ngày tháng thế   mà sống nổi?”
 
Ta đặt quyển sách xuống, mắt   khung cảnh thu tàn ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt:
 
“Sống qua ngày tháng? Giờ chúng  cần ,   sống qua ngày tháng, mà là sống sót.”
 
Muốn sống sót, bước đầu tiên, chính là   rõ, trong phủ tướng quân , rốt cuộc là ai đang thật sự  khó .
 
Thẩm lão phu nhân hận  thấu xương, đương nhiên là chủ mưu. 
 
 một lão phu nhân quanh năm lễ Phật, ắt sẽ  tự   mấy việc  thể đem  ngoài mặt như thế. 
 
Nhất định  kẻ    bà .
 
Thẩm Vãn Ý? 
 
Có khả năng. 
 
Đại tiểu thư  đối với  đầy ác ý.
 
Hay là quản gia trong phủ,  sắc mặt chủ tử mà  việc?
 
Ta cần một chỗ đột phá.
 
Hôm đó, Vãn Phong hốt hoảng chạy :
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Tiểu thư,   ! Thính Vũ …  nhị quản gia dẫn  !”
 
Lông mày  khẽ nhíu:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-nhi-gian-than-va-tuong-quan-trung-liet/2.html.]
“Tại ?”
 
“Nhị quản gia …  Thính Vũ ăn cắp đồ trong khố phòng! Muốn đưa đến phòng chất củi để thẩm vấn!”
 
Tim  chùng xuống.
 
Đến .
 
Gán tội hãm hại, đây là thủ đoạn thường thấy nhất trong đấu đá hậu viện.
 
“Tiểu thư, chúng  mau  cầu xin tướng quân ! Chỉ  tướng quân mới cứu  Thính Vũ!” 
 
Vãn Phong gấp đến sắp .
 
Ta  dậy, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
 
Cầu xin Thẩm Đình Chu?
 
Hắn chỉ nghĩ rằng,  cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly,   giở trò gì đó.
 
Cầu , chi bằng tự cầu .
 
“Vãn Phong, đừng hoảng.”
 
Ta chỉnh  ống tay áo, giọng điềm tĩnh: 
 
“Dẫn   gặp lão phu nhân.”
 
4
 
Trong “Ninh Tâm Đường” của Thẩm lão phu nhân, hương trầm lững lờ.
 
Bà  ngay ngắn  ghế chủ vị, tay  chuỗi Phật châu, mí mắt chẳng buồn nâng lên.
 
Thẩm Vãn Ý  bên , ánh mắt hả hê  .
 
Ta nghiêm chỉnh hành lễ:
 
“Thanh Nhan bái kiến mẫu , bái kiến  .”
 
Thẩm lão phu nhân như   thấy.
 
Thẩm Vãn Ý bật  khinh miệt:
 
“Ai là   ngươi? Nữ nhi của gian thần, cũng xứng nhận họ hàng với ?”
 
Ta cũng chẳng tức giận, chỉ  thẳng,  thẳng  vấn đề:
 
“Nghe  nha  của , Thính Vũ,  chỉ tội trộm đồ trong khố phòng. Việc ,  nghĩ tất  hiểu lầm.”
 
“Hiểu lầm?”
 
Thẩm Vãn Ý như  chuyện nực  nhất đời:
 
“Người tang vật đều ,  gì mà hiểu lầm? Nữ nhi gian thần, dắt theo nha , tự nhiên cũng là kẻ tay chân chẳng sạch sẽ!”
 
Ta  sang Thẩm lão phu nhân, giọng  thấp  cao:
 
“Mẫu ,  của , là từ phủ Cố gia mang đến. Nếu nàng phạm , mất mặt là , Cố Thanh Nhan.  nếu nàng phạm  trong Thẩm phủ, truyền  ngoài, thì mất mặt chính là phủ tướng quân.”
 
Động tác  Phật châu của Thẩm lão phu nhân khựng , cuối cùng cũng nâng mắt  , ánh  vẫn băng lãnh.
 
Ta  tiếp:
 
“Một nha , trộm đồ, chẳng qua đánh một trận  đem bán  là xong.  nếu  kẻ cố ý vu oan, gây sóng gió trong phủ tướng quân, khiến gia môn  yên… chuyện  e rằng  còn đơn giản chỉ là đánh một trận nữa.”
 
Ánh mắt , như vô tình lướt qua bà tử   lưng Thẩm Vãn Ý.
 
Đó là nhị quản gia, họ Lý.
 
Trên trán bà ,  rịn mồ hôi.
 
Thẩm Vãn Ý    ý ngoài lời, liền vỗ bàn  dậy:
 
“Cố Thanh Nhan, ngươi  ý gì? Ngươi định  là  hãm hại ngươi ?”