Ngày hôm ,  đường đến lớp, Triệu Sứ gặp Phương Bách Xuyên,   nhiệt tình khoác vai cô, : "Tiểu Sứ, trưa nay  ăn cơm với  ? Trung tâm thành phố mới mở một nhà hàng kiểu Hồng Kông,  mời   ăn."
Triệu Sứ nghĩ đến thời khóa biểu của : "Hôm nay  , buổi chiều  còn  tiết, sợ  về kịp."
" lái xe nhanh lắm."
" từ đây đến trung tâm thành phố  xa."
"Vậy thì đừng  học nữa,  tìm  học  cho  một buổi. Chúng   ăn , ăn xong  dẫn   dạo một vòng, sẵn tiện mua cho  ít đồ."
Phương Bách Xuyên kiên quyết  kéo Triệu Sứ  ăn với  cho bằng ,  dụ dỗ cô bằng quà,  xúi giục cô trốn học, ngay cả nguyên tắc mà   vẫn luôn tuân thủ khi còn là học sinh ngoan cũng bỏ luôn.
Triệu Sứ lắc đầu: "Không ,   nghề  mà,   thể để  khác kiếm tiền của  . Hơn nữa,  vẫn   học, nếu  thì cuối kỳ sẽ   điểm."
"Triệu Sứ, từ khi nào mà   chăm chỉ như thế ? Cậu đúng là khác hẳn  !"
Phương Bá Xuyên  bạn cùng bàn với Triệu Sứ trong suốt mấy năm cấp ba, cô  thói quen nhét đầy truyện ngôn tình  trong hộc bàn,  giờ học thì xếp sách giáo khoa  bàn thành một chồng thật cao  lén lút trốn ở   truyện.
Triệu Sứ liếc   : "Phương Bách Xuyên,  cũng khác  ,     bao giờ trốn học cả."
Phương Bách Xuyên thoáng bối rối: "Được ,     . Vậy thế  , hôm nay  mời  ăn ở trường,  chứ?"
Triệu Sứ suy nghĩ một lát  gật đầu: "Được."
*
Trưa tan học, căng tin  1 chật kín .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-107-b.html.]
Nghe tiếng ồn ào xung quanh, Phương Bách Xuyên nhíu mày: "Nhất định  ăn ở đây ? Nhiều  thế , xếp hàng chắc  lâu lắm."
"Giờ  thì căng tin nào chả  xếp hàng? Ngay cả căng tin  5 đắt đỏ cũng  xếp hàng." Triệu Sứ kéo Phương Bách Xuyên, nhanh chóng    một hàng.
"Cậu từng đến căng tin  5 ?" Phương Bách Xuyên hỏi: "Đi với ai?"
"Lục Cảnh Dương."
"Chỉ  hai  thôi ?"
"Ừ."
Phương Bách Xuyên lập tức "Ồ~" lên một tiếng đầy ẩn ý, âm cuối kéo dài    vẻ kỳ quái.
Triệu Sứ liếc  : "Chỉ là  ăn bình thường thôi, giống như bây giờ   ăn với  ."
"Đừng! Chúng  chỉ là bạn bè bình thường." Vừa  Phương Bách Xuyên còn tò mò hóng hớt,  câu  xong,   lập tức hùng hồn phân trần, vạch rõ ranh giới với cô.
" và Lục Cảnh Dương cũng chỉ là bạn bè bình thường." Triệu Sứ .
"Được ." Phương Bách Xuyên miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của cô.
Hai  xếp hàng hai mươi phút mới đến lượt,  khi lấy cơm xong, quan sát trong căng tin một hồi, cuối cùng phát hiện  một chiếc bàn trống ở góc, lúc  mới  xuống .
Vừa  xuống, Phương Bách Xuyên  thao thao bất tuyệt kể chuyện của   và Hạ Đường cho cô .
Cậu   tối hôm qua  hỏi ý kiến của Hạ Đường về bài đăng đó, Hạ Đường  cô   để ý. Không để ý tức là  phản đối việc  tình cảm với  ,  phản đối thì  nghĩa là    cơ hội…