Mới  câu đầu tiên, Triệu Sứ   tại  Phương Bách Xuyên nhất định  mời   ăn .
Vì bây giờ   quá vui,  cần tìm một  chia sẻ tâm trạng  nhưng ngoài Triệu Sứ ,    bạn nào    thầm thương Hạ Đường.
Triệu Sứ chậm rãi ăn đồ ăn trong đĩa của , thỉnh thoảng     .
Triệu Sứ chỉ  tai   cho qua tai ,  để trong lòng, bởi vì theo cô suy đoán, tối qua lúc   nhắn tin trò chuyện với Hạ Đường, Hạ Đường hẳn là đang ở bệnh viện chăm sóc Tống Hứa Nghiễn.
Mỗi  Phương Bách Xuyên ấp ủ hy vọng về tương lai tươi , đến kể chuyện với cô, Triệu Sứ đều cảm thấy   và đồng cảm sâu sắc, đến nỗi  dám  thẳng   .
Phương Bách Xuyên kể lể  lâu, cuối   cũng dừng  để uống một ngụm canh, Triệu Sứ cũng dừng , ngẩng đầu lên lắc lắc cổ cho thư giãn gân cốt.
Lúc  đầu sang bên trái, cô thấy một  trai cao ráo  trai đang  thẳng về phía bọn họ.
Triệu Sứ ngẩn  một giây, trong đầu đột nhiên vang lên cảnh báo 2 mét, cô  phắt dậy: " no ,  còn  việc,   đây,  cứ từ từ ăn nhé!"
Phương Bách Xuyên còn  kịp nuốt thức ăn trong miệng xuống thì Triệu Sứ  bưng khay rời .
Một lúc , Triệu Sứ chặn Phương Bách Xuyên ở cửa căn tin.
Phương Bách Xuyên giật : “Cậu   ?  tưởng    chứ.”
"Vừa nãy Lục Cảnh Dương  gì với ?" Triệu Sứ lo lắng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-108-b.html.]
"Hả?"
"Chẳng  hai    chuyện với  một lúc ? Nói gì thế?"
Phương Bách Xuyên ngây   cô, một lúc ,   nở một nụ  khó hiểu.
Nụ  đó khiến Triệu Sứ nổi hết cả da gà, cô  linh cảm những lời   sắp sửa   sẽ  hề   gì.
Phương Bách Xuyên  những học sinh đang     xung quanh,  đó kéo Triệu Sứ đến một lối nhỏ khuất tầm mắt, nheo mắt  Triệu Sứ: "  ngay mà, giữa  và Lục Cảnh Dương chắc chắn  vấn đề!"
"Có...  vấn đề gì?" Triệu Sứ bắt đầu lo lắng.
Phương Bách Xuyên há miệng định ,  sợ  khác  thấy nên  tiến lên thêm hai bước, dùng tay che miệng, áp sát tai Triệu Sứ : "Cậu  ngủ  qua đêm ở nhà  , đúng ?"
Triệu Sứ hít một  thật sâu, thầm nghĩ: Quả nhiên là !
Cô định phủ nhận nhưng  biểu cảm  của Phương Bách Xuyên, rõ ràng là      điều gì đó, cô chỉ  thể hỏi ngược : “Lục Cảnh Dương  với  như  ?’
Phương Bách Xuyên gật đầu,  đó lấy từ trong túi  một chiếc dây buộc tóc  gắn nơ đưa cho cô.
Đây là cái dây buộc tóc mà Triệu Sứ thường dùng để buộc tóc đuôi ngựa, hôm đó ở  giường tìm mãi  thấy, vì vội  ngoài nên cô cũng  quan tâm đến nó nữa. Không ngờ hôm nay Lục Cảnh Dương  mang đến cho cô.
Phương Bách Xuyên như thể phát hiện  bí mật gì đó, phấn khích : " còn đang thắc mắc   vì  sáng hôm qua     từ hướng đó, còn đạp xe nữa, hóa   ngủ qua đêm ở nhà  .   , bây giờ hai  là quan hệ gì ? Là vô tình ngủ với  một đêm,  là đang yêu..."