Từ khi nhập viện, Tống Hứa Nghiễn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Triệu Sứ chỉ chủ động đến bệnh viện thăm  một  và  đó cũng  thể coi là thăm bệnh . Anh  tưởng rằng  khi xuất viện, cô sẽ  thời gian đến thăm  nhưng  ngờ vẫn  thấy bóng dáng cô , chỉ trừ mỗi tối  nhân viên giao đồ ăn mang đến một nồi canh gà hầm sâm và đương quy.
Tống Hứa Nghiễn uống canh đến sắp ói, nhịn   nữa, quyết định đến cái câu lạc bộ vớ vẩn mà cô  xem .
Xem xem cô  thực sự bận rộn  chỉ là cái cớ.
Câu lạc bộ   phòng học cố định,    hỏi thăm mấy  mới   nơi bọn họ tập luyện  buổi tối là ở bên bờ hồ nhân tạo phía bắc của trường.
Tống Hứa Nghiễn  dọc theo bãi cỏ về phía đó,  từ xa, chỉ thấy Triệu Sứ mặc một bộ đồ múa mỏng manh,  ánh sáng mờ ảo của đèn đường, cô uốn cong  nhảy múa.
Dáng  cô nhẹ nhàng, như một làn sương mù mỏng manh lặng lẽ lan tỏa trong màn đêm tĩnh mịch, rộng lớn.
Từng lớp váy xếp chồng lên  theo từng động tác của cô, vòng eo uyển chuyển, dáng vẻ yêu kiều và quyến rũ,  giống như một bông hoa đào hồng  đầu xuân,  gió cuốn về phía .
Tống Hứa Nghiễn  qua giữa, dường như  thể ngửi thấy mùi hương   của cô.
Triệu Sứ nhảy xong,  về phía mấy cô gái bên cạnh.
Vì cách quá xa nên   họ đang  gì, chỉ một lát ,  một cô gái đưa tay chỉ về phía  Triệu Sứ.
Triệu Sứ  đầu  , cuối cùng cũng phát hiện  Tống Hứa Nghiễn.
Cô dùng một tay xách váy, chạy một mạch đến  mặt   
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-110-b.html.]
"Tống Hứa Nghiễn! Sao   đến đây?"
Mắt Triệu Sứ mở to tròn, vẻ mặt nghi hoặc  Tống Hứa Nghiễn.
"Muốn  với cô một chuyện." Tống Hứa Nghiễn    đánh giá cô từ  xuống  một lượt.
"Chuyện gì ?" Triệu Sứ  căng thẳng.
Cô nghĩ, chuyện mà    đích  chạy đến đây, chắc là  lớn lắm.
Tống Hứa Nghiễn  cô ở cự ly gần mới phát hiện cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây bó sát bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ngắn mỏng như sương.
Áo hai dây  ngắn, để lộ  một đoạn eo thon thả. Nhìn lên , bộ n.g.ự.c đầy đặn bên trong áo tạo thành một đường cong tròn trịa, ở giữa  một khe rãnh nhỏ.
Tống Hứa Nghiễn liếc  một cái  lập tức ngẩng đầu, dời mắt .
Anh ho một tiếng,   tự nhiên : "Sau  đừng mua canh gà cho  nữa  ,  uống đến sắp phát ói …”
Tống Hứa Nghiễn còn   dứt lời, Triệu Sứ đột nhiên giơ tay đặt lên nhân trung của  .
Triệu Sứ  vết m.á.u đỏ tươi  đầu ngón tay , hét lên: "Tống Hứa Nghiễn! Sao   chảy m.á.u mũi !"
Cô vội vàng xin : "Xin  xin ! Em   canh đó bổ như . Bây giờ    đây? Em, em  tìm khăn giấy cho  nhé."
Triệu Sứ  xong liền chạy  tìm bạn trong câu lạc bộ của cô xin khăn giấy.