"Được , em thu dọn đồ đạc , chúng  cùng  ăn một bữa xem như để chúc mừng em."
"À? Không cần ." Triệu Sứ  chút ngượng ngùng : "Không  gì đáng để chúc mừng cả."
" chị  chúc mừng mà." Trên mặt Hạ Đường nở một nụ  an ủi, : "Đã lâu  chị  thấy em nhảy, còn tưởng em  từ bỏ sở thích   chứ.”
Lúc còn nhỏ, nữ phụ  học múa cổ điển  ba năm, chỉ là  đó gia đình gặp biến cố lớn, tâm trạng buồn chán,  gì cũng   hứng thú. Nữ chính tuy  ý định để cô tiếp tục học nhưng  sợ nhắc đến chuyện  sẽ khiến cô nhớ  ký ức  vui nên vẫn  dám mở lời.
Hôm nay  thấy cô  ở đó,  giữa đám đông, cảm thấy cả  cô như đang tỏa sáng, trong lòng Hạ Đường trăm mối cảm xúc đan xen.
"Tiểu Sứ." Hạ Đường nhẹ nhàng ôm cô : "Em như thế   ,    luôn như  nhé!”
"Em..." Triệu Sứ định  thì thấy  ba  đang  về phía bọn họ.
Người  đầu là Phương Bách Xuyên,   chạy như bay. Hai  phía  điềm tĩnh hơn một chút nhưng cũng  chậm. Bước chân của bọn họ  dài, một bước của họ  thể bằng ba bước của cô.
Triệu Sứ   đến gần Lục Cảnh Dương, cô    phòng  đồ để trốn nhưng nghĩ  Hạ Đường đang ôm , cô cũng  tiện đẩy .
Đợi đến khi Phương Bách Xuyên  chạy đến  mặt, Hạ Đường mới buông tay.
Triệu Sứ đang định chạy thì đột nhiên  Phương Bách Xuyên kéo  lòng.
Cậu  ôm  chặt, Triệu Sứ cảm thấy dường như  sắp    bóp chết.
Miệng    ngừng lẩm bẩm,  một tràng dài những lời sến súa. Triệu Sứ     tâm trạng để , cô vùng vẫy bảo   buông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-114-b.html.]
Cũng may là Phương Bách Xuyên  nhanh  buông cô , nhưng ngay  đó Lục Cảnh Dương cũng   đến  mặt.
Triệu Sứ hít một  thật sâu,  đó dần dần thả lỏng  thở, ép   giữ cho đầu óc trống rỗng.
Chỉ tiếc là sự việc  như mong .
Lục Cảnh Dương tiến lên một bước, cũng ôm lấy cô.
Những nỗ lực   của Triệu Sứ đều đổ sông đổ bể.
——[!!! là vật may mắn ? Mọi  đều đến ôm một cái để xin vía hả?!]
Lục Cảnh Dương  hơn Phương Bách Xuyên một chút, động tác nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng   những lời vô nghĩa dài dòng đó, chỉ ôm một cái  buông .
"Tiểu Sứ,   mua hoa tặng em, để  xe, lát nữa sẽ đưa cho em."
Triệu Sứ miễn cưỡng : "Cảm ơn  Cảnh Dương, thực  hôm nay chúng em chỉ là hoạt động tuyển thành viên mới của câu lạc bộ,   cuộc thi gì, cũng   sân khấu biểu diễn đặc biệt trọng đại,  cần tặng hoa long trọng như ."
Sao  nào cũng kỳ lạ thế ? Khiến cho cô  cảm giác như thể hôm nay  tham gia chương trình liên hoan mừng xuân .
Lục Cảnh Dương hỏi ngược  cô: "Phải  dịp đặc biệt mới  tặng hoa ?"
"Cũng  hẳn..."
"Chỉ là một bó hoa thôi, đừng đặt nặng quá." Lục Cảnh Dương    lấy chiếc đèn lúc nãy : "Đạo cụ của em, trả cho em."