Chẳng    nên  xe Lục Cảnh Dương về chung cư ? Sao  đến  xe của Phương Bách Xuyên?
Tống Hứa Nghiễn đáp: "Ừ,  về trường lấy xe."
"Vừa nãy   các   hôm nay hạn chế xe ?"
"Hạn chế xe là từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối, giờ   hạn chế nữa."
Triệu Sứ  thời gian  điện thoại, màn hình hiển thị 21:01.
Xem      dối.
Triệu Sứ    cùng  , do dự một lúc ở bên ngoài, đột nhiên thấy Lục Cảnh Dương ở phía  đang vẫy tay với cô.
Triệu Sứ bây giờ  thấy giọng Lục Cảnh Dương là sợ, thấy   xuất hiện trong phạm vi 2 mét xung quanh , cô càng sợ hơn.
Cô tưởng Lục Cảnh Dương  gọi cô qua  xe , vội vàng xua tay. Chỉ là lời từ chối khi  thấy thứ trong tay  liền nuốt ngược  trong.
Triệu Sứ chủ động chạy tới,  bó hoa trong tay , kinh ngạc hỏi: "Hoa chuông vàng? Anh lấy ở  ?"
"Mua ở tiệm hoa." Lục Cảnh Dương đáp.
"Tiệm hoa ? Hình như em  từng thấy tiệm hoa nào bán loại hoa , với  bây giờ cũng  đến mùa hoa nở mà?"
Hoa chuông vàng   là loài hoa hiếm gặp, ngược , ở một  thành phố phía Nam  dễ thấy. Đến mùa hoa nở rộ, chỉ cần ngẩng đầu lên lúc   đường là  thể thấy cả cây hoa vô cùng rực rỡ.
Lục Cảnh Dương  trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi: "Em thích ? Tiểu Sứ."
"Thích ạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-117-b.html.]
Triệu Sứ  thích,   thích.
Trong ký ức sâu thẳm của Triệu Sứ,  một cây hoa chuông vàng khổng lồ, nó sẽ nở rộ  mùa xuân, sẽ  gió nhẹ nhàng thổi  buổi chiều tĩnh lặng. Mùa hoa của nó  ngắn, chỉ kéo dài mười lăm ngày.  trong lòng Triệu Sứ, mười lăm ngày đó  đủ để lấp đầy cả mùa xuân của cô.
Lục Cảnh Dương cảm thấy giờ phút  hai mắt cô sáng lấp lánh như thể  rắc lên một tầng đá quý vụn.
Triệu Sứ trở  xe Phương Bách Xuyên, vẫn ôm bó hoa của   tay,  mặt  giấu nổi nụ .
Nụ  của cô quá chói mắt, khiến Tống Hứa Nghiễn   vui.
" tưởng là hoa gì quý lắm, chẳng  chỉ là hoa chuông vàng thôi ? Đến tháng ba, ven đường nở đầy rẫy."
"Em ." Triệu Sứ nhẹ giọng : " em vẫn  thích."
Triệu Sứ vùi mặt  bó hoa hít một  thật sâu, ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng.
"Anh ngửi xem, thơm lắm." Cô đưa bó hoa đến  mặt Tống Hứa Nghiễn.
Tống Hứa Nghiễn vốn  định để ý đến cô nhưng   đầu  thấy đôi mắt trong veo của cô,    tự chủ  mà cúi đầu ngửi một cái.
Anh  thực sự ngửi thấy một mùi hương nhưng   từ hoa chuông vàng, mà là từ Triệu Sứ. Đó là một mùi hương vô cùng ngọt ngào, cảm giác tựa như vải thiều dính nước mưa,  như quả lê tươi mới hái  cây. Mùi hương thoang thoảng như  như  nhưng  vô cùng hấp dẫn.
"Cô xịt nước hoa ?" Tống Hứa Nghiễn hỏi.
Triệu Sứ ngây  lắc đầu: "Không ạ."
Tống Hứa Nghiễn  tiến  gần một chút, quả thực  mùi hương, mà càng gần càng thơm.
Anh  đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ đen tối,   nếu nếm thử một miếng thì  thơm .