Đến trường, Phương Bách Xuyên đưa Tống Hứa Nghiễn xuống ,  đó đưa Triệu Sứ về ký túc xá, cuối cùng mới đưa Hạ Đường.
Cậu  cũng  định đưa Triệu Sứ đến tận  ký túc xá, mà thả cô xuống giữa đường, nơi đó cách ký túc xá của cô hơn ba trăm mét.
Triệu Sứ thầm nghĩ    bận rộn cả tối, chỉ còn chút thời gian cuối cùng  để ở riêng với Hạ Đường nên cũng   gì.
Xuống xe, cô ôm bó hoa chuông vàng xinh , bước những bước chân vui vẻ về ký túc xá.
Khi gần đến ký túc xá, Triệu Sứ  thấy   gọi tên .
Cô   đầu  thì   ôm chặt  một vòng tay rắn chắc.
Phản ứng đầu tiên của cô là: Xong , hoa của cô sắp  ép bẹp !
 
Tống Hứa Nghiễn cúi  ôm chặt Triệu Sứ, mặt vùi  hõm vai cô. Anh  làn da mịn màng  cổ cô, những suy nghĩ trong đầu càng  thể nào mà kiểm soát .
 còn  kịp  hành động cụ thể thì cổ    cắn một cái.
Triệu Sứ cắn xong, Tống Hứa Nghiễn đau đớn, cánh tay vô thức buông lỏng. Triệu Sứ nhân cơ hội dùng sức đẩy, thoát khỏi sự kìm kẹp của  .
"Biến thái c.h.ế.t tiệt! Anh học khoa nào!  sẽ đến phòng giáo vụ tố cáo !"
Cô vốn định xem thử, tên nào gan trời dám công khai quấy rối nữ sinh  đường trường học. Kết quả phát hiện,  đó  là Tống Hứa Nghiễn.
Tâm trạng Triệu Sứ lập tức trở nên  phức tạp,  mặt đủ loại biểu cảm đổi tới đổi lui, từ tức giận đến kinh ngạc cuối cùng là bối rối  hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-118-b.html.]
Ngày thường Triệu Sứ vẫn luôn giả vờ  là một chú cừu non  mặt  , thế nhưng lúc nãy cô   nhịn  mà hét lên giống như  rừng .
Triệu Sứ  kéo  bình tĩnh trở  nhưng hiện tại cảm xúc chuyển đổi  khó khăn, cô chỉ  thể ưỡn ẹo, giả vờ : "Tống Hứa Nghiễn,   đột nhiên... như ? Vừa  em sợ quá, còn tưởng là gặp  kẻ ."
Tống Hứa Nghiễn giơ tay sờ cổ,  mặt   biểu cảm gì.
"Để em xem, để em xem." Triệu Sứ chạy tới, một tay ôm bó hoa, một tay ấn  vai Tống Hứa Nghiễn, kiễng chân lên xem cổ  .
"Chảy m.á.u ?!" Triệu Sứ kinh hãi.
Tống Hứa Nghiễn cụp mắt,  thấy bó hoa trong lòng cô.
Đã coi   là biến thái , tình huống khẩn cấp như , mà vẫn cố chấp ôm chặt bó hoa !
Thích bó hoa  đến  ? Anh  thầm nghĩ. Không  là hoa quan trọng hơn,   tặng hoa quan trọng hơn.
Thấy   vẫn   gì, Triệu Sứ  chắc chắn   đang tức giận, đang định nịnh nọt vài câu thì Tống Hứa Nghiễn đột nhiên hất tay cô , lạnh lùng : "Triệu Sứ, cô là chó , cắn  đau thế?”
Tống Hứa Nghiễn   bỏ , Triệu Sứ đuổi theo  xin : "Em  cố ý, em   là . Nếu em  là  ôm em thì em..."
Triệu Sứ đột nhiên dừng , cô như mới phản ứng ,  đó lẩm bẩm tự : "Tại  Tống Hứa Nghiễn  ôm ?"
Câu   của cô  Tống Hứa Nghiễn  thấy,    ,  cô từ  cao xuống: "Tối nay bọn họ đều ôm , tại    thể ôm?"
Giọng  lạnh lùng, ngữ điệu mang theo chút khí thế áp bức.
Triệu Sứ  mà há hốc mồm, đây là cái kiểu so sánh kỳ quái gì ?!