Một lúc , cô kinh hãi hét lớn: "Sao   ở đây?!"
Sao cô  ở nhà Lục Cảnh Dương? Rõ ràng cô nhớ tối hôm qua  đang cùng Đường Mai và những  khác uống rượu ở quán bar mà? Chẳng lẽ cô xuyên  ?
Đường Mai  thấy giọng cô kinh ngạc như , liền hỏi ngược : "Cậu  nhớ tối qua xảy  chuyện gì ?”
" nhớ chứ, chúng  cùng  uống rượu,  đó hình như  uống say, cứ  mãi..."
“Cậu  chỉ , mà  còn    , ngã  lòng bạn , nắm chặt lấy    buông.”
Triệu Sứ  thấy cô  miêu tả  như  thì hai má lập tức nóng bừng lên, nhỏ giọng : "Lúc đó   tỉnh táo. Sau đó thì ?"
"Sau đó Lục Cảnh Dương đến đưa  .”
"Sao    đến quán bar?"
"Lúc đó Lục Cảnh Dương gọi điện cho ,   máy. Anh  hỏi  đang ở ,  liền cho địa chỉ,    đến."
"Cậu yên tâm giao  cho   ?"
"Cậu đừng đổ oan cho ." Đường Mai nghiêm túc đính chính: "Là  tự   theo Lục Cảnh Dương,   đó là nhiệm vụ gì đó,   ở nhà  ."
Triệu Sứ thực sự  nhớ nổi tối hôm qua    gì  gì, bây giờ  Đường Mai nhắc , cô thấy lạnh cả , dường như trong lúc say rượu cô  vô tình    nhiều điều  nên .
Đường Mai cũng  nghĩ sâu xa về câu  , chỉ tò mò hỏi Triệu Sứ: "Tối qua hai ...  xảy  chuyện gì ?"
Triệu Sứ xoa xoa thái dương đang đau nhói, thở dài: "Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, giữa  và     gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-123-a.html.]
Mặc dù Triệu Sứ  nhớ gì cả, nhưng cô vẫn  tin tưởng nhân phẩm của Lục Cảnh Dương. Lục Cảnh Dương trong tiểu thuyết  hề thích Triệu Sứ, cho dù cô  chủ động quyến rũ  chăng nữa thì  nhất định vẫn  thể  yên  loạn.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Sứ dậy   phòng khách xem thử.
Cũng may hiện tại Lục Cảnh Dương   ở trong căn hộ.
Anh  nấu sẵn cơm trưa cho cô, còn để  một tờ giấy nhắn, bảo cô nhớ hâm nóng   khi ăn.
Triệu Sứ  thức ăn  bàn,   bộ đồ ngủ mới tinh  , trong lòng  muôn vàn suy nghĩ, cảm thấy  cần   chuyện tử tế với Lục Cảnh Dương.
Ăn cơm xong, Triệu Sứ lên đường trở về trường.
Lúc  ngang qua sân thể dục phía đông, một quả bóng rổ bay thẳng đến  mặt cô. Sau sự việc  đó, bây giờ cô  ghét cái thứ mang tên bóng rổ .
Triệu Sứ còn  kịp né sang một bên thì   một  nhanh chóng xuất hiện  mặt cô, bắt lấy bóng rổ, : "Triệu Sứ, thật trùng hợp, cô  một  ?"
Người xuất hiện là Hạ Diêu, hiếm khi     mặc áo sơ mi hoa, mà lúc    chỉ mặc một chiếc áo bóng rổ màu đen đơn giản.
Lần đầu tiên Triệu Sứ    mà   cảm giác như đang  một con công.
Triệu Sứ lên tiếng: "Ừ, một ,  ?"
"Có rảnh ? Đi xem chúng  chơi bóng rổ ."
Triệu Sứ lạnh lùng : "Không ."
"Đừng tuyệt tình như  mà, Tống Hứa Nghiễn cũng ở đó, cô thật sự  đến ?"
Triệu Sứ  đến đây mới vỡ lẽ, chẳng trách hôm nay    nhiệt tình kéo cô  xem đánh bóng rổ, hóa  là  xem kịch vui.