"Ừm, bởi vì  đây vẫn luôn   ý thức cho nên  cũng  nhớ   từng là npc trong những thế giới tiểu thuyết nào ."
"Vậy tại  bây giờ    ý thức? Là vì gặp  em ?" Triệu Sứ tự hỏi tự trả lời: "Hay là giữa chúng , những ký chủ sẽ kích hoạt một  ẩn nào đó?"
Lục Cảnh Dương gật đầu: "Có thể."
"Vậy tại     cho em  sớm hơn? Còn lén lút xem sổ tay của em, khiến em luôn sống trong sợ hãi, cứ tưởng là   ý đồ gì khác." Nghĩ đến việc cả hai  công khai thú nhận với , Triệu Sứ dứt khoát  thẳng .
"Lúc đó   thể xác định  em là ký chủ, hơn nữa em cũng  đổi sổ tay ,   ? Anh  thấy  nội dung thật."
“Còn   là vì phòng ngừa  ?” Triệu Sứ hếch cằm, đắc ý : "Em thông minh chứ? Đã đoán   hành động của ."
Lục Cảnh Dương khẽ nhướng mày, khóe miệng nở một nụ  như  như .
Quả thực tiến bộ hơn  nhưng cũng  nhiều lắm.
Triệu Sứ  xác nhận  Lục Cảnh Dương sẽ  gây nguy hiểm cho , dây thần kinh căng thẳng trong đầu cô cũng dần  thả lỏng: "Em  tắm rửa  ngủ đây."
"Để  giúp em xé miếng dán tàng hình nhé." Lục Cảnh Dương chủ động đề nghị giúp đỡ.
"Ừm... Được."
Triệu Sứ  dậy  tới,  , đưa lưng về phía .
Ký chủ của trạm  gian bất kể   thế giới tiểu thuyết nào,  đổi bao nhiêu  phận, cho dù tên và khuôn mặt đều  đổi thì mã vạch cũng sẽ  bao giờ  đổi. Nó sẽ hiển thị trực tiếp  bề mặt da, vì  ký chủ  chuẩn  sẵn miếng dán tàng hình  khi bước  thế giới tiểu thuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-137-a.html.]
Mã vạch  tính bắt buộc như  là vì  đây trạm  gian  từng xảy  sự cố đánh tráo npc,  đó ban quản lý  đưa  một chính sách,   ký chủ   một ký hiệu  thể xác nhận danh tính trực tiếp,  thể  bất kỳ yếu tố bên ngoài nào ảnh hưởng.
Vị trí mã vạch   mỗi ký chủ là do chính họ quyết định,   vì để thuận tiện cho nên chọn in thẳng lên cánh tay, bởi vì mã vạch   chỉ dùng để xác nhận danh tính ký chủ, mà còn  thể kết bạn.
Triệu Sứ   để lộ quá nên  chọn vị trí ở phía  vai . Bình thường sẽ   thấy, trừ khi mặc áo quây hoặc áo dây thì mới lộ .
Lục Cảnh Dương  tấm lưng trắng nõn của Triệu Sứ, chiếc cổ thon dài trắng muốt, xương bướm như ẩn như hiện, giữa lưng là một đường sống lưng sâu hun hút kéo dài xuống , kéo dài đến nơi    thấy.
Cánh tay Lục Cảnh Dương  tự chủ  vuốt dọc theo sống lưng cô.
Triệu Sứ khẽ rùng ,  mặt   : "Không  chỗ ... Thôi, để em tự  .”
Lục Cảnh Dương giữ chặt vai cô: "Anh , em đừng nhúc nhích."
Anh nhanh chóng xé miếng dán tàng hình ,   cô nữa.
Triệu Sứ  về phòng lấy đồ ngủ và khăn tắm,  khi  phòng tắm, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Lục Cảnh Dương, tên thật của  là gì?"
Lục Cảnh Dương khựng : "Tên đó  lâu  dùng , em  thể gọi  là Lục Cảnh Dương, hoặc 990 cũng ."
"Vậy em vẫn gọi  là Lục Cảnh Dương nhé."
"Ừm."
"Vậy mã vạch của  ở ? Em  thể xem ? Thêm bạn luôn nhé."