Tống Hứa Nghiễn liếc mắt thấy một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh liên tục thò  đĩa hoa quả,  ánh đèn sáng tỏ, cánh tay cô tựa như phát sáng.
Anh  tự rót cho  một ly rượu, một  uống cạn.
Trong trò chơi sự thật  thử thách , nếu như  chơi   thực hiện yêu cầu của đối phương thì  thể dùng cách uống rượu để chịu phạt.
Mọi  lập tức mất hứng: "Chậc! Không vui gì cả!"
Triệu Sứ  ngạc nhiên,  hiểu tại     chọn uống rượu mà    tên Hạ Đường.
Nam phụ sắp công khai theo đuổi ,   còn  thời gian mà chơi trò mập mờ vòng vo !
Tiếp theo Lục Cảnh Dương rút  quân bài lớn nhất, Triệu Sứ rút  quân bài nhỏ nhất.
——[Nhanh lên! Nhanh để em chơi thử thách!]
Lục Cảnh Dương phớt lờ tiếng kêu gào trong lòng Triệu Sứ: " chọn  thật."
Triệu Sứ: "?"
——[Anh quên mất    nhiệm vụ ? Hay là   thấy tiếng lòng của ?]
Lục Cảnh Dương thản nhiên hỏi: "Tiểu Sứ, trong cuộc đời em, ngoài  ,  ai để  cho em ấn tượng sâu sắc ?"
Câu hỏi   bình thường, giống như chỉ là một câu hỏi bâng quơ,   nhiều  quan tâm đến câu trả lời.  Lục Cảnh Dương   chằm chằm Triệu Sứ, lắng  từng cái tên xa lạ hỗn loạn trong lòng cô.
Những cái tên đó chỉ thoáng qua, giống như những  qua đường trong cuộc đời dài đằng đẵng của cô,  quan trọng.  Lục Cảnh Dương  vô cùng mong đợi, mong đợi cô  thể dành một vị trí  quan trọng đó cho .
Cuối cùng, trong đống tên hỗn độn đó,   thấy hai chữ: Cảnh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-152-a.html.]
Cái tên   xuất hiện, Triệu Sứ  kìm  mà run lên. Cô cố gắng  cho  trông  vẻ bình tĩnh,  đó khoác tay lên cánh tay Tống Hứa Nghiễn,  ngượng ngùng : "Tất nhiên là Tống Hứa Nghiễn , ngày đầu tiên gặp   đối với em chính là ấn tượng sâu sắc nhất."
Nói xong, cô còn  tự nhiên tựa đầu  vai Tống Hứa Nghiễn.
Những  khác đều cố nhịn , chỉ  Tống Hứa Nghiễn  cô, hỏi: "Hôm đó thế nào?"
Triệu Sứ mấp máy môi, thế nhưng đầu óc  trống rỗng.
Xong , cô   là  xuyên  đến ngày hôm đó,    !
Triệu Sứ ấp úng  trả lời , cuối cùng chỉ  thể dùng  câu trả lời  đó của Thẩm Tịch Nguyệt: "Đây là một câu hỏi khác, hiện tại từ chối trả lời."
Cô tưởng rằng   qua  ải , ai ngờ  mấy vòng,  để Tống Hứa Nghiễn bắt  cơ hội.
"Bây giờ  thể   chứ?" Tống Hứa Nghiễn cầm lá Át chủ bài,  Triệu Sứ với ánh mắt như hổ đói.
Triệu Sứ sợ hãi, trong đầu điên cuồng nghĩ cách, bắt đầu bịa đặt: "Hôm đó thời tiết  ,  gió  mây  nắng..."
Tống Hứa Nghiễn lạnh lùng ngắt lời: "Hôm đó trời mưa."
Hiện tại Triệu Sứ giống như   ngân hàng ăn trộm tiền mà   vặn đụng  cảnh sát vũ trang đang áp giải xe chở tiền, cảm thấy  sắp c.h.ế.t đến nơi .
 cô vẫn  cố giãy dụa một chút: "Trời mưa thì , em thích trời mưa, đối với em thì đó chính là thời tiết ."
"Trời mưa  nắng?" Tống Hứa Nghiễn lạnh lùng liếc cô.
"Có chứ! Mưa nắng."
"... Hôm đó là mưa bão."