Triệu Sứ thầm nghĩ, may mà  thông minh,   còn cố tình xem  cốt truyện một , nếu  thì   lúc  sẽ    mắng thành như thế nào.
"Em nhớ mà." Triệu Sứ nghiêm túc  thoại: "Ngày đầu tiên em gặp  là  cuối tháng chín, buổi chiều tan học,  đường về em đụng   ở cửa cầu thang. Hôm đó mưa  to, gió cũng lớn, mưa tạt  từ hành lang bên ngoài, tóc  đều ướt hết."
Nghe cô kể  rõ ràng cảnh tượng ngày hôm đó, Tống Hứa Nghiễn  chút bất ngờ: "Cô vẫn còn nhớ ? Cô nhớ,  tại  lúc nãy  ?"
"Bởi vì..." Triệu Sứ đảo mắt, bắt đầu  mò: "Bởi vì đó là kỷ niệm của riêng em và , em    khác ."
Mặc dù mặt cô   dày  nhưng khi đối mặt với  trong cuộc ở  cách gần như , cô vẫn  khỏi chột . Triệu Sứ cúi đầu, tránh  thẳng  mắt Tống Hứa Nghiễn.
Động tác  trong mắt Tống Hứa Nghiễn càng giống như thiếu nữ đang thầm thì tâm sự, e thẹn  dám  .
Triệu Sứ đang suy nghĩ   khi nào mới  thể về thì  đầu dần dần phủ xuống một bóng đen.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, đột nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tống Hứa Nghiễn ở  cách gần. Có  thở nóng bỏng phả xuống, mùi rượu thoang thoảng như một tấm lưới trải ,  giăng kín cô trong đó.
Hành động của cơ thể nhanh hơn phản ứng của não, cô đột nhiên ngửa đầu   nhưng   bàn tay Tống Hứa Nghiễn vòng   gáy ngăn . Nhìn khuôn mặt đang dần tiến  gần, cô đột nhiên mở to mắt, cơ thể căng cứng: "Sao,  ?"
Tống Hứa Nghiễn mím môi, trong mắt mang theo ý  trêu chọc: "Vừa nãy chơi trò mạo hiểm, cô   gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-158-a.html.]
Đầu óc Triệu Sứ lúc  vô cùng hỗn loạn.
Anh  đang  gì ? Trò mạo hiểm gì chứ? Cô hoảng hốt nghĩ mãi, cuối cùng cũng nhớ ,  nãy lúc chơi trò chơi cô định hôn  ,  đó  chai rượu đột nhiên đổ xuống  gián đoạn.
Vậy bây giờ   nhắc đến chuyện  là  ý gì? Muốn cô tiếp tục hôn   ?
Triệu Sứ  khỏi quan sát xung quanh một vòng, phía  là một dãy tủ đựng đồ uống bằng gỗ, nếu  đẩy với lực đạo của   thì cô nghĩ   thể đập đổ cả tủ. Tủ đổ, chắc chắn những chai nước ngọt bằng thủy tinh bên trong sẽ vỡ tan, thiệt hại  chắc Tống Hứa Nghiễn sẽ đền bù chứ?
Tống Hứa Nghiễn bắt gặp ánh mắt lơ đễnh của Triệu Sứ,   véo nhẹ một cái  gáy cô: "Nghĩ gì ?"
Giọng  khàn khàn mang theo một loại tình cảm  rõ ràng, Triệu Sứ đột nhiên giật , đồ uống trong tay rơi xuống đất.
Chất lỏng  ga lập tức chảy  khắp nơi, Tống Hứa Nghiễn thấy Triệu Sứ  dép lê dùng một  của khách sạn, đế dép bằng xốp thấm nước là ướt sũng.
"Em  yên đó,   lấy cho em đôi mới."
Nhìn bóng lưng Tống Hứa Nghiễn chạy , Triệu Sứ  hoang mang   một cảm giác  kỳ lạ.
Lúc Tống Hứa Nghiễn cầm dép lê và khăn  , Triệu Sứ  biến mất,  sàn chỉ còn  một loạt dấu chân ướt sũng và đôi dép lê ướt đẫm.