Đường Mai khinh thường liếc cô: "Cậu chỉ  chút tiền đồ  thôi ,  sàn  nhiều đồ đắt tiền như ,   chỉ  một cái trâm cài tóc bằng kim loại?"
"Không giống kim loại." Triệu Sứ nghiêm túc : "Màu sắc trông giống vàng."
"Thật ?" Đường Mai nửa tin nửa ngờ.
"Ừm! Không , chúng  thắng   thể chọn hai món đồ, chọn thêm một món nữa."
Phương Bách Xuyên ở bên cạnh  hai  họ thì thầm, trêu chọc: " thấy hai  cũng tự tin quá  đấy, chắc chắn  sẽ thắng như  ?"
"Tất nhiên!" Đường Mai đảo mắt  xung quanh một vòng: "Thế  hỏi , ở đây  đội nào thoải mái như chúng  ?"
Sáu đội còn , hoặc là một nam một nữ, hoặc là hai nam, chỉ  đội của Triệu Sứ và Đường Mai là hai nữ.
Hai  vốn dĩ chơi  với , hôn  cũng  .  đối với các đội khác,  thể sẽ  ngại ngùng.
Sự thật đúng như Đường Mai ,  thi đấu đầu tiên các đội khác đều   thoải mái. Bánh que cắn xong  bày  sàn, Triệu Sứ liếc mắt , phát hiện cái dài nhất  là của Tống Hứa Nghiễn và Hạ Đường. Thanh bánh que đó giống như  lấy  khỏi túi đựng , lớp phủ sô cô la bên ngoài vẫn còn nguyên.
"Các  cũng quá câu nệ ." Triệu Sứ  chút nghi ngờ rằng bọn họ  hề cắn.
"Sao ? Em  ý kiến gì ?" Tống Hứa Nghiễn nghiêm mặt .
"Có ý kiến." Triệu Sứ thành thật : "Chơi trò chơi  thể như các  ."
"Chúng  như thế nào?"
"Các  chơi  nổi!"
"...... Em chơi nổi ?"
"Chúng em chơi nổi." Triệu Sứ giơ bánh que của  và Đường Mai   mặt  : "Anh xem, chỉ còn một chút xíu  thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-161-a.html.]
Bánh que của hai  chỉ còn  nửa đốt ngón tay, mặc dù bọn họ  chơi hết sức.
Mà rõ ràng trong sách  nữ chính và nam chính cắn bánh que sẽ vô tình chạm môi, trao  một nụ hôn nhưng  thực tế  phát triển thành như thế ?
Tống Hứa Nghiễn  thấy  mặt Triệu Sứ lộ rõ vẻ thất vọng,    khó hiểu.
"Chê  chơi  nổi đúng ? Vậy ván  cũng đừng rút bài nữa,   cùng một đội với em, để em xem   chơi nổi !"
Triệu Sứ đột nhiên  Tống Hứa Nghiễn kéo qua, cô  thấy bên trong đôi mắt của   thoáng qua một tia nguy hiểm, vội vàng xua tay: "Không  , thế   phù hợp với luật chơi,  !"
Thế nhưng Tống Hứa Nghiễn vẫn  buông tay, cuối cùng Lục Cảnh Dương và Hạ Đường  đến giải cứu cô.
Lục Cảnh Dương che nửa  Triệu Sứ ở phía : "Thôi  A Nghiễn, Tiểu Sứ chỉ  suông thôi,  đừng dọa em ."
Hạ Đường trực tiếp  tay, nắm lấy cánh tay Triệu Sứ kéo về: "Tống Hứa Nghiễn, buông tay! Không  bắt nạt em gái !"
Hai   mềm  cứng, Tống Hứa Nghiễn  thể  buông Triệu Sứ , nhưng ánh mắt  cô vẫn    thiện.
Triệu Sứ giả vờ  thấy, cô  về chỗ cũ, cầm chiếc trâm cài tóc  thắng  lên chuẩn  cắn thử,   Lục Cảnh Dương ngăn .
"Chiếc trâm cài  là của , đúng là vàng thật, em  cần thử nữa."
"Thật ?" Triệu Sứ  kinh ngạc.
"Em  tin ?"
"Không   tin, mà là  ngờ   dùng thứ đồ xa xỉ như  để cá cược, chuyện   chút  phù hợp với khí chất của ."
"Vậy khí chất của  là gì?"
"Ừm... Khí chất của thanh niên."